“Nếu các ông ở lại trong lời của tôi, thì các ông thật là môn đệ tôi;
các ông sẽ biết sự thật, và sự thật sẽ giải phóng các ông.” (Ga 8, 31-32)
Suy Niệm Lời Chúa
Thứ Năm Tuần 5 Mùa Chay
Ngày 07/04/2022
✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Gioan:
Suy niệm 2: Lm. Giuse Đinh Tất Quý
1. Chúa Giêsu cố gắng làm cho người Do Thái hiểu về Ngài. Trong đoạn Tin Mừng này, Ngài nói hơi xa xôi: “Khi người Do Thái hỏi: Chẳng lẽ ông lại lớn hơn Cha chúng tôi là Abraham sao ?” (Ga 8,53), Ngài đáp “Khi Abraham chưa sinh thì đã có Ta rồi”. (Ga 8,58) Ý Ngài muốn cho họ hiểu Ngài là Thiên Chúa. Nhưng chẳng những họ không hiểu mà họ còn định lấy đá ném Ngài.
Như vậy, chúng ta thấy lúc Chúa Giêsu muốn mặc khải rõ hơn về thân thế của Ngài, thì với cái nhìn và kiến thức cũng như kinh nghiệm của một con người xác thịt, người Do Thái vẫn không nhận ra Chúa: “Ông là ai ? Ông chưa được 50 tuổi mà đã trông thấy Abraham sao ? Bây giờ chúng tôi mới biết rõ ông là người bị quỷ ám”. (Ga 8,52)
Nhiều người thời nay cũng vậy. Họ không thể chấp nhận sự thật về Chúa Giêsu. Họ không tin Ngài là Đấng Cứu Thế, càng không tin Ngài là Con Thiên Chúa. Bởi vì họ đã có quá nhiều thành kiến về đạo, trong đó có cả những thành kiến do những kẻ có đạo tạo nên.
2. Làm sao cho con người nhận ra được Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa, điều đó không phải dễ.
Ngày nọ, Đức Giám Mục John Selwyn thấy con trai của một người bản địa cư xử thô bạo với kẻ khác, ngài gọi cậu lại khiển trách. Chẳng những cậu ta không chịu nghe, mà còn vung tay tát vào mặt vị Giám mục một cái nảy lửa. Mọi người thấy vậy định phản ứng. Nhưng vị Giám mục không cho họ làm gì. Rồi ngài quay lưng lại và lặng lẽ bỏ đi.
Nhiều năm trôi qua, một vị truyền giáo được mời đến với một bệnh nhân. Ông sắp chết và xin được rửa tội. Khi nhà truyền giáo hỏi ông muốn lấy tên thánh là gì. Ông đáp: “Xin đặt là John Selwyn, vì chính ngài đã dạy cho tôi biết Đức Kitô là ai khi tôi đánh ngài”. (Góp nhặt).
Vâng, John Selwyn đã làm cho một người được biết Chúa không phải do lời ngài giảng, cũng không phải do tài năng của ngài nhưng là do chính cuộc sống của mình. Chính cách cư xử tử tế quảng đại, không oán giận, không trả thù đối với một kẻ đã đánh ngài đã làm cho kẻ đó phải suy nghĩ và rồi cuối cùng ông ta đã trở về với Chúa.
Và còn một yếu tố này nữa: Chúng ta không thể tự mình nhận biết được Thiên Chúa. Đức tin là một hồng ân nhưng không Ngài ban cho. Đôi khi nó có tính cách rất bất ngờ.
Thời Giáo Hội sơ khai, người Rôma thường đem các nghi thức của Giáo Hội ra làm trò đùa, và dĩ nhiên có những người chuyên làm trò cho thiên hạ cười.
Một bữa tối nọ, hoàng đế Dioclétiano đến một quảng trường để tham dự những trò đùa phạm thánh này. Lúc đó có một tên hề nổi tiếng tên là Ghênesiô. Anh đã cùng với các bạn của mình chuẩn bị một nghi lễ rửa tội để trình diễn cho hoàng đế xem. Khi bắt đầu, Ghênesiô hô lớn:
– Hỡi các bạn, xin hãy đến giúp tôi. Tôi muốn trở thành Kitô hữu.
Tức khắc, một tên hề khác mặc phẩm phục linh mục bước ra, và tên thứ ba đem nước đến. Bắt chước công thức quen thuộc của Giáo Hội, họ hỏi Ghênesiô:
– Hỡi Ghênesiô, ngươi muốn xin gì ở chúng tôi ?
Ghênesiô bập bẹ nói:
– Thưa xin phép rửa.
Nhưng kìa, khi tên hề Ghênesiô chưa đọc dứt câu, thì bỗng như có sức mạnh vô hình nào đó uốn lưỡi anh, bắt anh phải đọc trọn cả một câu: “Thưa, tôi xin phép rửa để được lãnh nhận ơn của Đức Giêsu Kitô”.
Tên hề đóng vai linh mục không chút nghi ngờ, bèn đổ nước trên đầu của Ghênesiô và đọc công thức của bí tích Rửa tội.
Hoàng đế Dioclétiano và cử tọa vỗ tay hoan hô màn kịch. Thế nhưng, tiếng vỗ tay chưa dứt thì Ghênesiô đã đứng lên ra hiệu cho mọi người thinh lặng, rồi trịnh trọng tuyên bố:
– Tâu hoàng đế và quí vị vừa xem tôi. Chúng ta đến đây để cười nhạo những người Kitô hữu bằng những nghi thức phạm thánh của chúng ta, nhưng xin quí vị biết cho rằng: nước vừa đổ trên đầu tôi, đã biến tôi thành một Kitô hữu thực sự. Giờ đây, tôi đã là một tín hữu Kitô, và tôi tin Đức Giêsu Kitô là “Con Thiên Chúa”.
Khi Ghênesiô vừa dứt lời thì đám đông nhốn nháo lên. Tức giận, vị hoàng đế ra lệnh trói chân tay Ghênesiô lại cho đánh đòn và phân xẻo thân thể anh. Trong cơn đau đớn cùng cực, Ghênesiô không ngừng lập đi lập lại:
– Tôi là người Kitô hữu, tôi tin Chúa Giêsu Kitô là Thiên Chúa độc nhất của chúng ta.
Để cho anh câm miệng, hoàng đế đã ra lệnh chém đầu anh.
Lạy Chúa,
Con đã yêu Chúa quá muộn màng!
Ôi lạy Chúa là vẻ đẹp vừa cổ kính, vừa luôn mới mẻ,
con đã yêu Chúa quá muộn màng !
Bấy giờ Chúa ở trong con,
vậy mà con cứ chạy đi tìm Chúa ở ngoài.
Chúa đã gọi con, đã gọi thật to
và phá tan sự điếc lác,
và xua đi sự mù lòa của con.
Giờ đây con hối hả quay về với Chúa.
Xin cho con luôn được ở gần Ngài. Amen.
Suy niệm 3: ĐTGM Giuse Nguyễn Năng
Sứ điệp: Chúa Giêsu không tự tôn vinh mình, nhưng chỉ tìm vinh quang từ nơi Chúa Cha. Đó là động lực giúp Người trung thành với sứ mạng. Và đó cũng phải là động lực cho đời sống Kitô hữu.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, con cúi mình trước sự khiêm tốn thẳm sâu của Chúa. Chúa quả quyết với người Do thái rằng: Chúa lớn hơn tổ phụ Ápraham, Chúa là Đấng Hằng Hữu. Nhưng dù vậy, Chúa không đi tìm vinh quang cho mình, không phô trương quyền lực, không tìm cách để cho người đời ca khen chúc tụng. Trái lại, làm gì hay nói gì, Chúa chỉ tìm cách làm rạng rỡ vinh quang của Chúa Cha và chờ đợi Chúa Cha tôn vinh Chúa. Con thấy trong suốt cuộc đời Chúa nơi trần gian, dù Chúa có bị người đời hiểu lầm, chê cười, chống đối, Chúa vẫn không nản lòng bỏ cuộc, một vẫn trung thành với sứ mệnh, vì Chúa chờ đợi Chúa Cha sẽ tôn vinh Chúa bằng sự phục sinh vinh hiển.
Lạy Chúa, xin dẫn dắt con theo đường lối Chúa để con chỉ đi tìm vinh quang của Chúa Cha. Con dễ thường theo thói đời đi tìm vinh quang cho mình bằng cách tự phụ, phô trương, khoe khoang, bắt người khác phục tùng mình. Con cũng dễ tìm vinh quang nơi người đời, tìm cách để họ chúc tụng khen thưởng, nên con dễ buồn lòng nản chí khi bị chê cười hoặc gặp thất bại.
Lạy Chúa, vinh quang người đời mau qua, đôi lúc nó đã làm con sống giả dối và mù quáng trước những lời nịnh hót. Xin Chúa giúp con làm mọi việc vì vinh danh Chúa Cha. Xin dạy con khiêm tốn để con sống thực lòng. Con xin trao phó trọn vẹn đời con cho tình thương và sự phán xét công minh của Chúa. Chỉ có Chúa mới thấu tỏ lòng con và ban thưởng vinh quang đời đời cho con. Con chỉ xin cho con được lòng trung thành luôn mãi. Amen.
Ghi nhớ: “Cha các ngươi là Abraham đã hân hoan vì nghĩ sẽ được thấy ngày của Ta”.
Suy niệm 4: Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái
A- Phân tích (hạt giống…)
Lời Chúa hôm nay nói về Abraham và Chúa Giêsu:
1. Bài đọc 1: Thiên Chúa gọi Abram, giao ước cho ông là tổ phụ nhiều dân tộc và đổi tên ông là Abraham. Bởi đó, Abraham rất được người Do Thái ngưỡng mộ. Họ coi ông là tổ phụ của họ.
2. Phúc Âm: Chúa Giêsu cố gắng làm cho người Do Thái hiểu về Ngài. Trong bài trích Phúc Âm này, Ngài nói hơi xa xôi: Khi người Do Thái hỏi “Chẳng lẽ ông lại lớn hơn Cha chúng tôi là Abraham sao ?”, Ngài đáp “Khi Abraham chưa sinh thì đã có Ta rồi. Ý Ngài muốn họ hiểu Ngài là Thiên Chúa. Nhưng chẳng những họ không hiểu mà họ còn định lấy đá ném Ngài.
B- Suy gẫm (…nẩy mầm)
1. Trong cuộc đối thoại với người Do Thái, Chúa Giêsu càng lúc càng mặc khải thêm về thân thế của Ngài… Nhưng với cái nhìn và kiến thức cũng như kinh nghiệm cá nhân, người Do Thái không thể nhận biết thân thế của Chúa: Ông là ai ? Ông chưa được 50 tuổi mà đã trông thấy Abraham sao ? Bây giờ chúng tôi mới biết rõ ông bị quỷ ám… Sự thật của Chúa đòi hỏi con người phải từ bỏ nếp sống cũ của tội lỗi, những mưu tính vụ lợi, những ganh tị tham lam (Mỗi ngày một tin vui).
2. Nhiều người thời nay cũng không thể chấp nhận sự thật về Chúa Giêsu. Họ không tin Ngài là Đấng Cứu Thế, càng không tin Ngài là Con Thiên Chúa. Bởi vì họ đã có quá nhiều thành kiến về đạo, trong đó cũng có những thành kiến do một số người có đạo tạo nên. Mỗi người hãy tự kiểm xem có khi nào vô tình khiến người ta có thành kiến với Chúa và với Giáo hội không ?
3. Một du khách mới tới Trung Hoa về báo cáo rằng giới trí thức Trung Hoa tuyên bố: “Không, việc truyền giáo của quý vị không bám rễ vào đất nước chúng tôi được đâu, vì các nhà truyền giáo của quý vị mới đến chưa hiểu gì đã tuyên bố là đạo của chúng tôi bị sai lạc”. Và một người Á Đông khác cũng nói: “Các ông muốn chúng tôi bỏ những gì mà chúng tôi tin và chấp nhận những gì mà các ông tin” Đi truyền giáo mà có định kiến thì thà ở nhà còn hơn. (Góp nhặt).
4. Ngày nọ, Đức Giám Mục Jonh Selwyn thấy một người con trai người bản địa cư xử thô bạo với kẻ khác, Ngài gọi cậu lại khiển trách. Chẳng những không chịu nghe, cậu ta còn vung tay đánh vào mặt vị Giám mục. Mọi người thấy vậy đứng chết trận. Nhưng vị Giám mục không cho họ làm gì. Rồi Ngài quay lưng ra và lặng lẽ bỏ đi.
Nhiều năm sau, một vị truyền giáo được mời đến với một bệnh nhân. Ông sắp chết và xin được rửa tội. Khi nhà truyền giáo hỏi anh muốn lấy tên thánh là gì. Anh đáp: “Xin đặt là John Selwyn, vì chính Ngài đã dậy cho tôi biết Đức Kitô là ai khi tôi đánh Ngài”. (Góp nhặt).
Ngày 7 tháng 4
THÁNH GIOAN LASAN
linh mục
1651-1719
I. ĐÔI DÒNG LỊCH SỬ
Năm 1950, Ðức Thánh Cha Piô XII đã long trọng tôn phong thánh Gioan Lasan làm “Quan thầy các nhà giáo dục”. Thánh nhân chính là vị sáng lập dòng “Sư Huynh”. Ngài đã dâng hiến cuộc đời cho việc giáo dục thanh thiếu niên và đã lập dòng các Sư huynh để thực hiện mục đích này. Sau đây là đôi nét cuộc đời Ngài.
Chào đời ngày 30 tháng 4 năm 1651, tại thành Rheims nước Pháp, trong một gia đình giàu có và quyền thế. Cha của Gioan Lasan là một vị thẩm phán danh tiếng. Mẹ ngài là một thiếu phụ rất đạo hạnh. Vốn bẩm tính ngoan ngùy, Gioan Lasan đứng trước một tương lai vô cùng sáng ngời, đầy hứa hẹn nối dõi nghiệp cha, làm rạng danh cho giòng họ.
Nhưng chương trình thánh Ý Thiên Chúa khác với dự tính loài người! Ngay từ 11 tuổi, Gioan Lasan đã dâng mình cho Chúa để tiến tới cuộc sống hiến thân của viện Xuân Bích ở Ba Lê với bằng Tiến Sĩ Thần Học, Gioan Lasan thụ phong Linh mục năm 27 tuổi.
Mặc dầu được bổ nhiệm làm “kinh sĩ” nhà thờ chính tòa thành Rheims, cha Gioan Lasan bị thu hút đặc biệt vào việc phục vụ các trẻ thơ bất hạnh, nghèo khó trong những xóm “bùn lầy nước đọng”. Tình thương bao dung đã thúc đẩy cha tìm mọi cách để giáo dục những đứa trẻ đáng thương này. Với sự giúp đỡ của một số người hảo tâm, cha bắt đầu mở trường cho trẻ em nghèo. Cha dạy cho chúng biết đọc biết viết, nhất là dậy cho chúng biết sống theo gương mẫu cuộc đời của Chúa Kitô.
Lý tưởng cuộc đời cha Gioan Lasan và mục đích của hội dòng “Sư Huynh” đã được thành hình từ đây: giáo dục các thanh thiếu niên, nhất là các trẻ em nghèo. Công việc giáo dục càng ngày càng tiến triển tốt đẹp. Về sau cha phải mở thêm nhiều trường cho cả thanh thiếu niên thuộc những gia đình giàu có. Hội dòng phát triển rất nhanh Phương pháp giáo dục của cha đã thành công. Nhưng cũng vì những thành công này mà cha đã gặp nhiều khó khăn do lòng ghen tương, đố kỵ của loài người mang lại. Ðứng trước những khó khăn đau khổ đó, tâm hồn ngài vẫn luôn tươi vui bình tĩnh, chỉ phó thác tin tưởng vào sự quan phòng của Thiên Chúa..
Sau khi hội dòng “Sư Huynh” đã thành hình, cha Gioan Lasan muốn có cơ hội hòa mình trong cuộc sống cộng đồng dòng, ngài liền xin từ chức “kinh sĩ” nhà thờ chính tòa, trở về sống giữa các sư huynh. Cuộc sống gương mẫu, hoàn toàn phó thác, tin cậy nơi Ðấng Quan phòng.
Vào những năm cuối đời, cha Gioan Lasan tìm và đặt người thay thế cho mình, rồi sống những ngày còn lại trong mai danh ẩn tích. Ngày thứ Sáu Tuần Thánh mồng 7 tháng 4 năm 1719, ngài từ trần sau một cơn đau liệt giường, hưởng thọ 68 tuổi.
Thi hài của Gioan Lasan được mai táng trong nguyện đường Thánh Suzanne.
Hiện nay xương Thánh Gioan Lasan được đặt tại Roma, trong nguyện đường của Nhà Mẹ Dòng Các Sư huynh trường kitô.
– ngày 19/2/1888, Đức Giáo Hoàng Leon XIII tôn phong Gioan Lasan lên hàng Chân Phước.
– ngày 24/5/1900, Đức Giáo Hoàng Leon XIII tôn phong lên hàng hiển thánh.
– ngày 15/5/1950, Đức Giáo Hoàng Piô XII tôn phong Gioan Lasan là Quan Thầy các nhà giáo dục Kitô.
II. CON ĐƯỜNG NÊN THÁNH
Gioan Lasan nên thánh bằng con đường tin tưởng phó thác tuyệt đối vào tình thương của Thiên Chúa và khiêm nhường trong cuộc sống tương quan với mọi người.
1. Tin tưởng tuyệt đối vào tình thương của Thiên Chúa.
Một lần kia, hội dòng phải di chuyển từ Ba Lê tới một thành phố khác. Ðã tới ngày phải trả lương cho những người giúp di chuyển đồ đạc, thế mà trong túi sư huynh quản lý không còn một đồng! Sư huynh liền chạy đến cha Gioan kể lể sự tình, đồng thời xin ngài cứu nguy tình thế! Cha Gioan trả lời:
– Ồ cha cũng chẳng còn một xu nào!
– Vậy phải làm sao, thưa cha?
– Con đừng lo! Hãy cầu nguyện và phó mặc nơi Chúa.
Ngày hôm sau, người ta kéo nhau tới đòi tiền lương! Sư huynh quản lý vô cùng lúng túng, vội chạy đến cha Gioan. Ngài chỉ nở nụ cười tươi và bảo sư huynh hãy tin tưởng nơi Chúa.
Trở về nơi làm việc, sư huynh quản lý dáng điệu băn khoăn, tay chân thừa thãi, mân mê ngăn kéo chiếc bàn làm việc cũ kỹ, mà ngày hôm trước sư huynh đã kéo ra đóng vào hàng trăm lần, để xem còn sót đồng xu nào không! Lạ thay, lần này sư huynh ngỡ ngàng bắt gặp số tiền vừa đủ để trả lương thợ, không hơn không kém một xu! Sư huynh hớt hải chạy đến cha Gioan:
– Ðây thật là một phép lạ!
– Chúng ta hãy tạ ơn Chúa, cha Gioan trả lời, Ngài không bao giờ bỏ rơi những kẻ tin cậy nơi Ngài!
2. Bên cạnh đó, cha Gioan Lasan còn là một người biết sống khiêm nhường trong tương quan với tất cả mọi người.
Một ngày đẹp trời nọ, cha đang thong thả bên vườn, đồng thời để mắt trông chừng con ngựa của hội dòng đang gặm cỏ gần đó. Nhưng dần dà, ngài ngây ngất thả hồn trong Chúa qua nguyện cầu. Con ngựa thừa cơ lấn lá sang đồng cỏ người hàng xóm lúc nào không hay! Lập tức, ông hàng xóm hằn học xông đến trước mặt cha Gioan:
– Cha tưởng đồng cỏ nào cũng trồng cho ngựa của cha ăn sao!
Trong cơn bực tức, ông hàng xóm giơ tay tát vào mặt cha Gioan một cái nên thân! Trước sự việc bất ngờ đó, cha Gioan dáng vẻ điềm tĩnh hiền hòa, ngài khiêm nhượng quì gối trước mặt ông hàng xóm, xin ông tha lỗi! Trước cảnh đó, người hàng xóm nguôi giận, và vô cùng hổ thẹn về hành động nóng nảy xấc xược của mình.
Hôm khác, sư huynh “đầu bếp” nổi hứng ra vườn hái về một số rau lạ, để nấu canh cho bữa ăn trưa. Nhưng canh gì mà mùi vị đắng đót kinh khủng! Các sư huynh chỉ húp một muỗng là phải vội vàng bỏ ngay xuống! Họ thà nhịn đói còn hơn ăn thứ canh gở lạ đó!
Nhưng còn cha Gioan thì sao? Ngài bình thản ăn trọn bát canh, không một mảy may khó chịu, không một thái độ nhăn nhó. Ngài ăn ngon lành như ăn một món cao lương mỹ vị nhất! Trước tấm gương hãm mình đó, các sư huynh vô cùng cảm phục, không ai bảo ai, mọi người lẳng lặng ăn hết bát canh theo gương đấng sáng lập Dòng!
Lạy Chúa, Chúa đã chọn thánh Gioan Lasan để rèn luyện đức tin cho giới trẻ. Ngày nay, xin Chúa cũng cho xuất hiện trong Hội Thánh những nhà giáo dục tận tâm lo cho giới trẻ nên người và nên con cái Chúa.
———————————