Hỡi kẻ đạo đức giả! “Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh em!” (Lc 6, 42)
Suy Niệm Lời Chúa
Chúa Nhật Tuần 8 Thường Niên- 27/02/2022
✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Luca: Lc 6, 39-45
39 Khi ấy, Đức Giê-su kể cho môn đệ dụ ngôn này: “Mù mà lại dắt mù được sao ? Lẽ nào cả hai lại không sa xuống hố ?
40 Học trò không hơn thầy, có học hết chữ cũng chỉ bằng thầy mà thôi.
41 Sao anh thấy cái rác trong con mắt của người anh em, mà cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới ?
42 Sao anh lại có thể nói với người anh em: ‘Này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra’, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình ? Hỡi kẻ đạo đức giả! Lấy cái xà ra khỏi mắt ngươi trước đã, rồi sẽ thấy rõ, để lấy cái rác trong con mắt người anh em!
43 “Không có cây nào tốt mà lại sinh quả sâu, cũng chẳng có cây nào sâu mà lại sinh quả tốt.
44 Thật vậy, xem quả thì biết cây. Ở bụi gai, làm sao bẻ được vả, trong bụi rậm, làm gì hái được nho!
45 Người tốt thì lấy ra cái tốt từ kho tàng tốt của lòng mình ; kẻ xấu thì lấy ra cái xấu từ kho tàng xấu. Vì lòng có đầy, miệng mới nói ra.”
Suy niệm 1: Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Chúng ta thường nghĩ Đức Giêsu là người nghiêm nghị.
Thật ra Ngài là người vui vẻ và có óc hài hước.
Ngài biết cách giảng bằng những hình ảnh gây cười.
Khởi đầu bài Tin Mừng hôm nay là một thí dụ.
“Người mù mà dắt người mù, cả hai sẽ lăn cù xuống hố.”
Điểm gây cười nằm ở chỗ một anh mù, tưởng mình sáng,
nên tìm cách dắt một anh mù khác đi, đi khá vất vả.
Đích thì không thấy, nhưng kết thúc là cái hố cho cả hai.
Chúng ta phải tưởng tượng mới thấy biểu cảm hài hước
trên khuôn mặt của Đức Giêsu khi nói câu này.
Và đám đông người nghe hẳn là phải bật cười.
Sau đó Đức Giêsu còn kể một chuyện gây cười khác.
Ngài kể chuyện về một người có cái xà trong mắt,
nhưng không để ý, không thấy nó (Lc 6,41-42).
Chuyện này trong thực tế, không thể nào xảy ra được,
nhưng chi tiết cường điệu của nó có khả năng gây cười.
Người có xà che mắt nhưng lại thấy rất rõ cọng rơm
trong mắt người anh em cùng đức tin với mình.
Đây cũng là điều không thể xảy ra được.
Câu chuyện trên đây lên đến đỉnh điểm hài hước của nó
khi người ấy đến bảo người anh em
hãy để mình lấy cọng rơm trong mắt người anh em ra,
đang khi có cái xà rất to trong mắt mình.
Đức Giêsu đã dạy một bài học rất dễ hiểu và rất thấm
bằng cách đặt hai câu hỏi cho người nghe (Lc 6,41-42).
Ai nghe hẳn cũng buồn cười và nhận ra ngay bài học.
Đức Giêsu gọi kẻ có xà trong mắt là đạo đức giả,
kẻ khéo đóng kịch làm trò cười cho mọi người.
Ngài đòi anh ấy lấy cái xà khỏi mắt mình trước đã,
rồi mới thấy rõ để lấy cọng rơm trong mắt anh em.
Ai cũng có cọng rơm hay hạt bụi trong mắt mình.
Tự mình nhiều khi không lấy ra được, cần người giúp.
Người giúp không phải để vạch lá tìm sâu,
nhưng biết mình cũng cần được người khác giúp.
Thấy cái xà trong mắt mình, và lấy nó ra không hề dễ,
nhất là khi ta có bề dày của đạo đức, học thức, kinh nghiệm.
Những thứ đó có khả năng che mắt làm ta không thấy xà,
và dù có thấy cũng không muốn lấy ra, và không cần ai giúp.
Đó là thứ mù lòa được Đức Giêsu nói đến lúc đầu,
vì không biết mình mù nên vẫn dẫn đường cho kẻ khác.
Trong phần cuối của bài Tin Mừng,
Đức Giêsu cho ta một tiêu chuẩn để phân định:
Cứ xem quả thì biết cây, cây nào sinh quả đó.
Quả tốt thì bởi cây tốt, quả xấu thì bởi cây xấu.
Trái vả không từ bụi gai, trái nho không từ bụi rậm.
“Quả” là hành vi và lời nói, có thể thấy được, nghe được.
Đức Giêsu không duy tâm, nhưng đòi ta hành động.
Tuy nhiên, đối với Đức Giêsu, hành động tốt bề ngoài,
tuy là cần, nhưng vẫn chưa đủ.
Ngài còn muốn mọi hành động tốt của người tốt
phải bắt nguồn từ một cái kho tốt của trái tim (Lc 6,45).
Hành động chỉ thật sự tốt khi đến từ trái tim,
từ tấm lòng chân thành, quên mình, hy sinh, quảng đại.
Lời nói tốt, nói hay, cũng chưa đủ.
Chỉ những lời chân thành trào ra từ cái tâm nhân hậu
mới có sức đi vào trái tim người nghe.
Đức Giêsu chẳng những chữa nhiều người mù,
nhưng lời của Ngài vẫn hay làm ta sáng mắt.
Trong thời đại đua nhau sống ảo, Ngài mời ta sống thật.
Sống thật khi khiêm tốn góp ý, sửa lỗi cho người khác,
vì biết mình có nhiều cọng rơm trong mắt.
Sống thật khi để hành vi bên ngoài phản ánh trung thực
cái tâm sâu kín bên trong của ta.
Khi sống thật ta thành học trò của Thầy Giêsu (Lc 6,40).
Cầu nguyện:
Lạy Chúa,
Con tự hào mình biết phân định,
xin cho con biết để ý đến sự phân định của người khác.
Con sống có nguyên tắc hẳn hoi,
xin cho con biết người khác cũng có nguyên tắc của họ.
Con có tri thức và kinh nghiệm,
xin cho con đừng khép lại và tự mãn,
vì tri thức thì vô tận,
và kinh nghiệm thì bao giờ cũng mới.
Con có bản lãnh và lập trường vững chắc,
xin cho con biết mở ra
để đón lấy những gì làm lập trường đó bị lung lay,
và vui sướng khi thấy mình đã đổi lập trường.
Lạy Chúa,
Xin cho con mềm mại hơn, nhẹ nhàng hơn, hiền lành hơn,
biết nhận ra và nâng niu những cố gắng nhỏ bé của anh em,
nhờ biết đặt mình trong hoàn cảnh của người khác.
Xin cho con tìm kiếm chân lý với trọn cả tâm hồn,
để chân lý làm con được tự do.
Suy niệm 2: Lm. Giuse Đinh Tất Quý
“Vì lòng có đầy, miệng mới nói ra”. (Lc 6,45)
Trong đoạn Tin Mừng hôm nay, Đức Giêsu dạy cho môn đệ mình 2 điều:
1. Việc xét đoán người khác:
Với dụ ngôn người hướng dẫn mù và cái xà trong mắt, Chúa Giêsu cảnh cáo mọi người về tật xấu hay xét đoán người khác mà quên chính mình cũng có những điều cần phải được sửa lại.
Kinh nghiệm cho chúng ta thấy: Chúng ta rất dễ phê phán và dễ xét đoán, thậm chí còn dễ kết án người khác hơn là thấy được lỗi lầm của mình mà tự phê tự sửa. Quả đây là một thứ mù quáng và giả hình mà Chúa Giêsu nhiều lần cảnh cáo.
Trong tuyển tập câu chuyện hay mang tên “Cái chuông điện” có câu chuyện này: Một ông bố có đứa con đang đi học. Một hôm thấy đứa con đang cầm cuốn sổ liên lạc trong tay, ông bỗng nhớ có lần đọc ở trong báo và thấy nói rằng: không phải chỉ nhà trường mà cả các bậc phụ huynh cũng phải làm công tác giáo dục con cái. Vậy là ông quyết định thử bắt tay vào công tác giáo dục. Ông nói với đứa con:
– Đưa bố xem nào!
Thế là ông lấy từ tay con trai ông cuốn sổ nhầu nát, bẩn thỉu, mất mấy trang. Những trang còn lại thì viết nhằng nhịt toàn chữ nguệch ngoạc đến phát sợ. Chỉ có nét chữ bằng mực đỏ của cô giáo thì còn đọc được. Ông sờ tay vào khoá thắt lưng chuẩn bị sẵn, rồi bắt đầu đọc: “Con trai của ông bà ngủ gục trong giờ học – Con trai của ông bà gây gỗ với bảo vệ”. Ông bắt đầu nóng tiết rồi tự nói thầm
– A! cái thắng mất dạy! – Bằng ngần này tuổi mà đã gây gỗ với bảo vệ thì không hiểu sau này nó còn kiêng nể ai nữa. Thật đáng sợ! Riêng mấy nhận xét này thôi thì đã đáng cho nó một trận đón rồi! Và ông bắt đầu cởi giây thắt lưng.
Ông cho một viên Valiđan – thuốc trợ tim- vào miệng rồi đọc tiếp: “Trong giờ vẽ, đáng lẽ phải vẽ con buớm thì lại đi vẽ mụ phù thủy cuỡi chổi – Ném đá làm vỡ Biển Thái bình dương – Yêu cầu mang ba rúp 70 cô-pếch đến để bồi thường tiền sửa chữa quả địa cầu địa lý – Giờ toán ngồi săn cá Xê-lêt-ca. Khoan khoan….Tới đây thì ông dừng lại – Hình như có một cái gì đó hơi lạ.
– Tại sao mày lại ăn cá Xê-lêt-ca đúng giờ toán ả? Ông hỏi nó.
Con trai ông đáp
– Cái gì ạ? Chính bố biết là con rất ghét món Xê-lết-ca. Với lại đây có phải là sổ liên lạc của con đâu. Con tìm thấy trong đống sách cũ của bố trên gác xếp đấy chứ ạ. Nghe con nói thế, ông tự nhủ trong lòng: “Tôi xem lại cuốn sổ – Quả thật như vậy! Ngoài bìa có tên đề là tên của tôi. Trong cuốn sổ cũng quen quen. Thôi thì đích là cuốn sổ liên lạc của tôi rồi.- Chà, định giáo dục con mà thành ra như thế này!” Rồi giọng ông dịu hẳn xuống.
– Này – Thế con đã đọc quyển sổ ấy chưa?
– Con chưa kịp xem – Con trai ông đáp.
Ông thở phào như trút được gánh nặng trong người. Biết giáo dục con kịp thời…may thế đấy!
Đúng là cái rác trong con mắt của người anh em chúng ta thấy rất rõ nhưng cái xà trong con mắt của chính mình thì lại không để ý tới! (Lc 6,41)
2. Vấn đề thứ hai Chúa muốn nói đến lòng dạ của chúng ta:
Hãy coi chừng lòng dạ của mình. Lòng dạ và lời nói của chúng ta liên hệ mật thiết với nhau như cây với quả. Lòng dạ tốt thì cách ứng xử bên ngoài sẽ tốt. Lòng dạ xấu thì cái nhìn vẻ bên ngoài chắc chắn không thể nào tốt được.
Trả lời cho một thanh niên mong ước biết rõ về mình, một cụ già đã nói: Ngày nọ ở một chân trời xa tắp, người ta thấy có hai bóng đen đang ôm nhau.
Một em bé ngây thơ buột miệng nói: hai bóng đen đó là ba má đang hôn nhau.
Một chàng thanh niên mơ mộng nói: đó là đôi tình nhân đang quấn quýt bên nhau.
Một người cô đơn nhận xét: hẳn họ phải là hai người bạn thân gặp nhau sau nhiều năm tháng xa cách.
Một kẻ tham tiền lại nghĩ khác: đó phải là hai thương gia vừa mới ký giao kèo làm ăn.
Một người đàn bà có trái tim trìu mến thì thào: đây là người cha mới từ trận chiến trở về ôm hôn đứa con gái mình.
Một tên sát nhân đứng gần đó góp ý: đây là hai người đàn ông đang vật lộn đấu đá nhau trong cuộc giao chiến sống còn.
Người đàn ông khác không màng chi tới việc chung quanh, gắt: ai mà biết được họ đang ôm hôn hay cắn xé.
Cuối cùng, có một vị thánh đầy lòng yêu thương của Thiên Chúa giảng hòa: không gì đẹp bằng cảnh hai con người ôm nhau.
Kể xong câu chuyện, cụ già kết luận: mỗi một tư tưởng của bạn sẽ bộc lộ bạn là ai. Bạn nên tự vấn lương tâm xem bạn từng nghĩ về gì? Lời nói của chúng ta phản ánh tâm địa của chúng ta. Châm ngôn Tây Phương nói: “Bạn cứ nói đi tôi sẽ cho bạn biết bạn là ai!”
Lạy Chúa, xin thương xót và tha thứ cho con. Amen.
Suy niệm 3: TGM Giuse Nguyễn Năng
Suy niệm: Ðức Giêsu kêu gọi mọi người, nhất là những người có trách nhiệm, những bậc làm cha mẹ… phải sáng suốt và khôn ngoan khi sửa lỗi cho anh chị em, con cái mình. Chúng ta chỉ có khuynh hướng nhìn thấy lầm lỗi của tha nhân mà không biết nhận ra những khuyết điểm của mình. Nhiều khi chính những khuyết điểm ấy lại đang gây ảnh hưởng gây gương mù, gương xấu cho anh chị em, con cái mình. Chúng ta hãy năng tự kiểm điểm theo mẫu gương duy nhất là Ðức Giêsu và lời dạy của Ngài, để ta biết mình và biết cách hướng dẫn người khác.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, theo Lời Chúa dạy hôm nay, chắc có lẽ chúng con sẽ bị xét đoán thật nhiều vì lối sống thiếu bác ái và hay xét đoán anh chị em của chúng con. Xin cho chúng con luôn biết thưa với Chúa: “Xin cho con biết con”. Chỉ khi nào chúng con biết Chúa thực, thì chúng con mới biết đích thực về anh chị em chúng con. Chúng con biết Chúa để yêu mến, biết mình để khiêm hạ, biết anh chị em con để yêu thương. Nếu khi nào chúng con biết sống như thế, thì lúc đó chúng con mới có bình an và hạnh phúc. Amen.
Ghi nhớ: “Miệng nói những điều đầy ứ trong lòng”.
Suy niệm 4: Lm. Carôlô Hồ Bạc Xái
A. Phân tích (Hạt giống…)
Chúa Giêsu tiếp tục dạy các môn đệ về cách ứng xử. Đoạn này gồm 3 lời dạy:
1. Dụ ngôn Cây và Trái (c43,44): Chỉ có thể tránh nguy hiểm giả hình nên như hành động bề ngoài của ta hợp với bên trong của ta. Đối với biệt phái và luật sỹ, một hành động được coi là tốt khi nó phù hợp với luật. Chúa Giêsu sâu sắc hơn: một hành động là tốt, khi nó hợp với một tâm hồn tốt, một tâm hồn sẽ sinh ra những hành động tốt.
2. Kho tàng trong lòng (c45): Chúa Giêsu so sánh cõi lòng con người như một kho tàng. Nó là nơi xuất phát những lời nói và việc làm hoặc tốt hoặc xấu. Từ kho tàng tốt thì sẽ phát sinh ra những lời nói và việc làm tốt. Bởi thế, người môn đệ phải liệu làm sao, cho kho tàng lòng mình chứa đầy những điều tốt. Những điều tốt phải chứa trong kho tàng lòng mình là gì? Đó là những giáo huấn của Chúa Giêsu.
3. Phải thi hành (c46-49): tất cả những lời Chúa Giêsu dạy đều rất hay. Nhưng nếu chỉ có nghe suông thôi không thì chẳng có ích lợi gì, và người như thế cũng chẳng đáng là môn đệ Ngài. Họ chỉ như một cái nhà được xây trên cát mà thôi. Còn những ai chẳng những nghe mà còn thi hành thì mới xứng đáng là môn đệ Ngài, họ như cái nhà được xây trên đá vững chắc.
B. Suy niệm (…Nẩy mầm)
1. Về dụ ngôn cây và trái: muốn có trái thì phải chăm sóc cây, đó là một quy luật hết sức căn bản mà ai cũng biết. Thế nhưng tôi thường chỉ lo những thể hiện bên ngoài chứ không lo bồi dưỡng chính tâm hồn mình.
2. Về kho tàng trong lòng: Tôi cũng thường “kiểm kê tài sản” xem mình đang có bao nhiêu tiền, bao nhiêu, món đó. Hôm nay tôi hãy kiểm kê kho tàng trong lòng xem hiện giờ có những thứ gì.
3. Về dụ ngôn xây nhà: tôi đang xây dựng ngôi nhà của mình trên nền cát hay đá? Nền cát là những thứ mà người đời thường hay theo đuổi (danh, lợi thú.), nền đá là Lời Chúa và Ý Chúa.
4. Một người nhà giàu nọ cho biết ông sắp đi xa và giao cho người quản lý đứng ra xây cho ông một ngôi nhà sang trọng với vật liệu đắt giá nhất và do những nhân công tài giỏi nhất. Người quản lý xem đây là một cơ hội để làm giàu: ông tính toán từng đồng để mua những vật liệu rẻ nhất, ông mướn những người thợ xoàng nhất và thuê với giá rẻ mạt. Dĩ nhiên, căn nhà cũng được hoàn thành. Khi ông chủ về, người quản lý giao ngôi nhà cho chủ. Ông chủ tỏ vẻ hài lòng và cho biết ông bảo làm ngôi nhà ấy để tặng cho người quản lý. Trong những năm kế tiếp, khi phải chi tiền để tu sửa những chỗ hư của ngôi nhà, người quản lý vô cùng hối tiếc: giả như trước đây tôi biết ngôi nhà ông chủ xây để tặng cho tôi thì tôi đã không xây cất một cách xoàng xỉnh như thế. (“Mỗi ngày một tin vui”).
5. Mầm khác.
LÝ THUYẾT VÀ THỰC HÀNH
( Mc 1, 29-39 )
Cha Gioan Phơphê, một nhà giảng thuyết lừng danh, ngày kia có một bác nông phu đến nghe cha giảng. Hôm ấy cha Gioan trình bày về đề tài sử dụng của cải. Bài giảng của cha được chia ra làm 4 phần:
– Phần I: Kêu gọi hãy gắng sức lao động để được của cải. Điều này đã làm cho bác nông phu rất hài lòng. Bác huých cùi chỏ vào người ngồi bên cạnh rồi nói nhỏ: “Hay quá! thật là tuyệt vời”.
– Phần thứ II: Kêu gọi phải biết dành dụm của cải. Bác nông phu chăm chú nhìn cha Gioan và như bác đang nuốt từng lời nói của cha Gioan. Bác sung sướng ngồi thẳng người lên rồi như không thể kiềm chế được, bác buột miệng: Tuyệt cú! Chính mình cũng chủ trương như vậy mà!
– Phần III: Khuyên đừng xài phí, bác nông phu nghe đến phần này gật gù tỏ vẻ hài lòng. Bác nói nhỏ: Cám ơn Chúa vì con vẫn nghĩ là hành động đúng như vậy.
– Phần cuối cùng của bài giảng bàn về tình liên đới được thể hiện qua việc rộng rãi chia sẻ của cải cách quảng đại cho những người cùng khốn.
Nghe đến đây, bác nông phu nhăn mặt khó chịu, bác thở dài rồi đứng lên bỏ ra về !!!
VỊ QUỐC VƯƠNG LIÊM CHÍNH
Vào khoảng giữa thế kỷ thứ 19, các dân tộc thuộc vùng núi Caucase ở phía nam nước Nga, được cai trị bởi một quốc vương Hồi giáo nổi tiếng là thanh liêm chính trực. Ưu tiên hàng đầu trong việc chấn hưng đất nước của ông là quét sạch mọi tham nhũng hối lộ.
Ông ban hành một sắc lệnh, theo đó thì tất cả những ai bị bắt quả tang phạm tội tham nhũng và hối lộ sẽ bị phạt đánh 50 roi trước mặt công chúng.
Điều không may xảy ra cho ông, là người đầu tiên bị bắt quả tang phạm tội này lại chính là mẹ ông. Sự kiện này làm cho ông đau đớn vô cùng. Không có một luật trừ hay châm chước nào cho sắc lệnh mà chính ông ban hành.
Liên tiếp ba ngày liền nhà vua giam mình trong lều của ông. Sang ngày thứ tư ông xuất hiện trước công chúng cùng với thân mẫu. Ông ra lệnh cho hai binh sĩ trói tay mẹ ông và bắt đầu xử lý theo qui luật.
Thế nhưng khi chiếc roi đầu tiên vừa quất xuống trên người mẹ ông, thì nhà vua chạy đến bên cạnh bà. Ông mở trói cho bà. Rồi ra lệnh cho hai binh sĩ trói tay ông, lột áo ông ra và bắt đầu cuộc đánh roi. Đúng 50 roi đã quất xuống trên thân mình nhà vua.
Với thân thể rướm máu và khuôn mặt nhợt nhạt, nhà vua quay về phía dân chúng và nói:
– Bây giờ thì các ngươi có thể ra về. Luật đã được thi hành. Máu của vua các ngươi đã chảy ra để đền bù cho tội lỗi này.
Kể từ ngày đó, trong vương quốc người ta không còn bao giờ nghe nói đến tội tham nhũng, hối lộ nữa.
Suy niệm 5: Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Sống ở đời chúng ta liên tục phải đưa ra những phán đoán.
Có những phán đoán về người khác: đúng, sai, tốt, xấu.
Giáo dục một người là giúp người đó có được phán đoán khách quan.
Khi Đức Giêsu dạy các môn đệ đừng xét đoán (Lc 6, 37),
Ngài không bảo họ đừng đưa ra những phán đoán hay nhận định.
Ngài cũng không coi thường những phán quyết của quan tòa.
Đơn giản Ngài chỉ muốn chúng ta tránh một khuynh hướng dễ gặp,
đó là chỉ trích phê phán, bới lông tìm vết, đối với tha nhân.
Các môn đệ sẽ phải là những nhà lãnh đạo dân Chúa.
Họ không thể là những người dẫn đường mù lòa.
Chỉ với cặp mắt sáng, họ mới có thể chu toàn nhiệm vụ,
dẫn dắt những người còn trong bóng tối ra ánh sáng bình minh.
Nếu không, mù dắt mù, cả hai sẽ sa xuống hố (c. 39).
Người lãnh đạo sáng suốt là người biết mình,
biết cái mạnh, cái yếu, cái hay, cái dở của mình.
Họ phải thấy rõ cái xà, hay thậm chí cái rác nơi mắt mình.
Thiếu thái độ tự phê phán nghiêm túc, họ không thể dẫn dắt người khác.
“Hãy biết mình” là câu được khắc ở một đền thờ nổi tiếng bên Hy Lạp.
Như thế biết mình không phải là chuyện dễ.
Chẳng ai gần mình, hiểu rõ mình bằng mình.
Nhưng nhiều khi chẳng ai mù mờ về tôi bằng chính tôi.
Lắm khi tôi chạy trốn chính mình, không đủ can đảm để thấy sự thật.
Nói chung tôi không thích nhìn nhận những bóng tối và bóng mờ nơi tôi.
Thậm chí, cái xà nơi mắt tôi, mà tôi cũng không để ý (c. 41).
Tôi chỉ muốn thấy nơi mình toàn những điều trong sáng, tốt đẹp, giỏi giang.
Càng có địa vị cao, càng thành công nhiều, càng có uy tín,
tôi càng khó chấp nhận, khó thấy những nhược điểm của mình,
Những người dưới quyền cũng không dám góp ý,
nên tôi lại càng dễ nghĩ là mình đã thực sự hoàn hảo.
Chắc chúng ta phải giúp người khác lấy rác ra khỏi mắt,
vì họ khó tự mình lấy được, và thật khó chịu khi có rác trong mắt.
Nhưng phải làm điều đó với rất nhiều yêu thương và khiêm hạ,
bởi lẽ chúng ta biết mình cũng cần anh em giúp lấy rác khỏi mắt mình.
Đơn giản là phải thấy cái rác và cả cái xà trong mắt mình trước,
nhờ người lấy ra dùm, sau đó mới thấy rõ để đi giúp người anh em.
Giúp nhau lấy rác trong mắt nhau, giúp nhau thấy rõ hơn sự thật về mình,
đó là công việc bác ái thường ngày mà chúng ta làm cho nhau.
Như thế Hội Thánh của chúng ta sẽ gồm những người sáng mắt,
nhờ biết xin người khác lấy rác ra khỏi mắt mình, và giúp họ lấy rác của họ.
Cầu nguyện:
Như thánh Phaolô trên đường về Đamát,
xin cho con trở nên mù lòa
vì ánh sáng chói chang của Chúa,
để nhờ biết mình mù lòa mà con được sáng mắt.
Xin cho con đừng sợ ánh sáng của Chúa,
ánh sáng phá tan bóng tối trong con
và đòi buộc con phải hoán cải.
Xin cho con đừng cố chấp ở lại trong bóng tối
chỉ vì chút tự ái cỏn con.
Xin cho con khiêm tốn
để đón nhận những tia sáng nhỏ
mà Chúa vẫn gửi đến cho con mỗi ngày.
Cuối cùng, xin cho con hết lòng tìm kiếm Chân lý
để Chân lý cho con được tự do.
Suy Niêm 6: Lm. Giuse Đỗ Văn Thuỵ
Cái Xà và Cọng Rác trong Tin Mừng (Lc 6,39-45)
Lời Chúa hôm nay cho chúng ta một nguyên tắc để sửa lỗi anh em đó là bản thân mình phải tốt mới có thể sửa dạy người khác. Vì thế, kẻ muốn làm thầy người khác thì trước hết phải biết mình. Biết mình với những tật hư nết xấu để tự sửa đổi bản thân, sau đó mới có thể làm thầy, sửa dạy người khác. Nếu không biết mình để tu thân thì giống như Chúa Giêsu nói: “mù dắt mù” thì kết quả là cả hai thầy trò sẽ sa xuống hố.
Quả thật, đôi mắt của chúng ta thường dùng để nhìn người khác chứ ít khi nhìn vào mình, do đó, chúng ta ít thấy lỗi lầm của chúng ta, nhưng lại dễ dàng nhận ra những sai sót của tha nhân: “sao anh lại có thể nói với người anh em: “này anh, hãy để tôi lấy cái rác trong con mắt anh ra”, trong khi chính mình lại không thấy cái xà trong con mắt của mình?
Đức Giêsu thật hài hước khi đưa ra hình ảnh cọng rác và cái xà. Người muốn nhấn mạnh đến mối tương quan để làm nổi bật sự lố bịch của thói xét đoán. Tính hài hước trong cách minh họa của Đức Giêsu làm cho thính giả cũng như độc giả là chúng ta phải nhìn ra tính nghiêm túc của bài học.
Chủ nghĩa giữ luật hình thức có thể che mắt người ta để rồi họ chỉ lo “xăm soi” những lỗi lầm nhỏ nhặt của người khác, còn chính họ lại đui mù trước những lầm lỗi nghiêm trọng của mình. Vì hình ảnh minh họa nhắm đến những người hướng dẫn đui mù, nên trước tiên áp dụng cho giới lãnh đạo, nhưng Chúa Giêsu đã dùng từ “anh em”, nên bài học này cũng áp dụng cho cả chúng ta nữa.
Điểm nhấn ở đây không phải là chuyện lên án hay moi móc những lỗi lầm của anh em. Thực ra, mỗi người cần xem xét lại cuộc đời mình để phát hiện và loại bỏ những gì là bất toàn và lỗi tội. Biết xét mình và tự phê phán là mấu chốt cho những tương quan chân thật. Nói cách khác, tương quan của chúng ta thường là giả tạo.
Chúng ta đeo mặt nạ để che giấu con người thật của mình. Chúng ta ngụy tạo những điều chúng ta không có. Chính vì thế nhiều khi chúng ta đã muốn vùi dập người khác xuống tận bùn đen, còn bản thân chúng ta thì lại muốn được ca tụng, được vượt trổi lên đến tận mây xanh.
Sự ghen ghét làm mờ đôi mắt chúng ta. Đáng lẽ ra chúng ta phải cư xử nghiêm khác với bản thân mà rộng rãi với người khác, thì chúng ta lại hành động trái ngược lại, cư xử nghiêm khắc với người khác mà rộng rãi với chính bản thân mình.
Đáng lẽ ra chúng ta phải lấy cái xà ra khỏi mắt chúng ta trước đã, rồi mới thấy mà lấy cọng rác ra khỏi mắt anh em mình, thì trái lại, chúng ta chỉ thấy cái rơm, cái rác trong mắt anh em, mà quên đi cái xà còn đang nằm ở trong con mắt của mình. Vì thế, điều quan trọng đó là phải biết nhìn nhận những sai lỗi khuyết điểm của mình, để rồi cố gắng uốn nắn, nỗ lực sửa đổi, nhờ đó thăng tiến bản thân, đổi mới cuộc đời.
Đức Hồng Y Verdier đã chia sẻ như sau: “kể từ khi làm Tổng Giám Mục Paris, tôi đã bị thiệt mất ba điều quí giá: một là không còn được đi lại tự do, vì công việc quá nhiều;
hai là không có bạn bè, vì ai cũng sợ làm mất thời giờ của tôi; ba là không được nghe biết sự thật, vì kính nể nên ai cũng khen ngợi và tâng bốc tôi.”
Vì kính nể nên ai cũng khen ngợi và tâng bốc, nên Đức Hồng Y Verdier sợ không nghe được sự thật, nhất là sự thật về con người của mình. Trái lại, để thấy được con người thật của mình, nhiều khi chúng ta lại phải cần đến những người hay chỉ trích chống đối chúng ta như có có câu chuyện kể rằng:
Một ông vua kia được viên quan cận thần báo cho một tin khẩn như sau:
– Thưa ngài, kẻ đã luôn luôn phê bình chính sách của ngài nay bị bệnh nặng, sắp qua đời, từ nay chúng ta được yên thân rồi.
Nghe tin báo, thay vì vui mừng thì nhà vua lại ra lệnh cho viên quan đại thần như sau:
– Hãy mau đi tìm vị lương y giỏi nhất trong nước đến chữa trị cho bệnh nhân đó. Ta không muốn kẻ đó phải chết, hãy làm mọi cách để cứu sống ông ta.
Quan đại thần ngạc nhiên hỏi lại:
– Thưa ngài, người này là người luôn luôn phê bình đường lối cai trị của ngài. Nếu ông ta mà chết đi, thì có lợi cho ngài hơn, cớ sao ngài lại muốn như vậy, và ra lệnh phải tìm đủ mọi cách chữa trị cho người đó.
Nhà vua trả lời:
– Chính vì người đó dám lên tiếng phê bình ta, nên ta lại càng phải lo cứu sống người đó. Ta cần một con người can đảm như thế hơn là những người lúc nào cũng chỉ biết có tung hô vạn tuế.
Chúng ta thường có khuynh hướng thích được khen thưởng hơn là biết lắng nghe những lời thành thật giúp chúng ta thanh luyện những tiêu cực, nhất là khi chúng ta có chút ít quyền hành. Bởi thế, muốn biết rõ mình hơn, chúng ta lại càng cần phải có những kẻ can đảm, dám nói cho chúng ta biết sự thật, biết những điều lầm lỗi, để chúng ta sửa chữa và vươn lên.
Lạy Chúa Giêsu, Chúa muốn chúng con phải là những con người biết nhìn nhận lỗi lầm của mình, biết sửa đổi trước khi sửa sai người khác.
Xin cho chúng con biết nhìn ra cái xà, một cái xà to lớn đang che mắt chúng con, làm chúng con không thấy được những những khiếm khuyết, lỗi lầm của chúng con.
Xin Chúa cất khỏi con cái đà trong mắt con để con nhìn ra những cái hay cái tốt nơi anh chị em chúng con, nhờ đó, chúng con sẽ cùng nhau hăng say loan báo Tin Mừng, làm cho Nước Chúa được mau hiển trị trên thế gian này. Amen.
WHĐGM – TGPSG