Luca đã đặt cơn cám dỗ này, cám dỗ nơi đền thờ Giêrusalem xuống hàng thứ ba (còn đối với Mát-thêu, đó là cám dỗ thứ hai 4,5). Làm như thế, Luca mới nhấn mạnh đến sự tiệm tiến. Thực vậy, chính tại Giêrusalem, Đức Giêsu đã trải qua cơn thử thách lớn nhất của Người.
CHÚ GIẢI TIN MỪNG
CHÚA NHẬT I MÙA CHAY NĂM C
NGÀY 06/03/2022
Noel Quesson – Chú Giải
Sau khi chịu phép rửa, Đức Giêsu được đầy Thánh Thần. Từ sông Giođan trở về và được Thánh Thần dẫn đi trong hoang địa…
Đức Giêsu vừa thay đổi cuộc sống. Đối với Người đó là một khúc quanh quyết định. Cách đây chỉ có vài ngày, Người vẫn còn là anh thợ mộc thôn làng, ở Nadarét. Người vừa nhận phép rửa ở sông Giođan “nhận chức” tác vụ làm ngôn sứ. Người được tràn đầy Thánh Thần? Trước khi bắt đầu tác vụ, Người cảm thấy cần phải một mình lui vào hoang địa. Người muốn cầu nguyện, suy nghĩ chọn những phương thế sẽ sử dụng để hoàn thành công trình của mình.
Không có một công trình lớn lao nào của con người, hay cuộc sống thiêng liêng thực sự nào, mà không cần thời gian suy nghĩ, cô tịch và im lăng nội tâm. Trong Mùa Chay đang bắt đầu, tôi có dành mỗi ngày vài phút, hay mỗi tuần vài khắc đồng hồ cho việc này? Để cầu nguyện suy nghĩ, và thấy rõ hơn không?
Tôi dùng tưởng tượng, ngắm nhìn Đức Giêsu đang rời làng mạc đông dân cư, đi sâu vào những vùng đất sỏi đá không người, không cây cỏ, không nước. Người bước đi bước tới. Lạy Chúa, còn con có dám đi theo Chúa không, để có một thời gian trong “hoang địa”?
Tại đây Chúa bị cám dỗ trong 40 ngày.
Theo Luca, cơn “cám dỗ” mà Đức Giêsu đương đầu, kéo dài trong suốt thời gian 40 ngày. Người ở nơi hoang điạ. Thời gian cầu nguyện, cũng là thời gian “thử thách”. Chữ này nhấn mạnh đến khía cạnh tích cực của cơn cám dỗ. Tự thử thách chính mình đó là xem mình có thể làm ‘được những gì và “đưa ra bằng chứng về chính mình”. Trắc nghiệm một cỗ máy, đó là thử xem giá trị thực sự của nó. Sự “thử thách”, theo nghĩa này, là một điều rất tốt. Một mối tình được thử thách, đó là mối tình luôn bền vững và hiện giờ ta vẫn có thể chắc chắn về sự bền vững đó. Khi bảo chúng ta xin Thiên Chúa “đừng để chúng con xa trước cám dỗ, nhưng cứu chúng con cho khỏi sự dữ” Đức Giêsu không muốn nói là chúng ta sẽ không bị cám dỗ, nhưng ta phải chiến thắng cám dỗ, không bị nó đè bẹp, bị bại trận, trị sự dữ ngự trị. Nhờ khắc khổ, Đức Giêsu đã có kinh nghiệm về lợi ích của thử thách. Vì thử thách có thể làm tình yêu lớn lên: Những cám dỗ Người chịu, sẽ làm nổi bật giá trị lòng “trung tín” của Người đối với Chúa Cha.
Trong những ngày ấy, Người không ăn gì và khi hết thời gian đó thì Người thấy đói.
Tôi ngưng một lát để chiêm ngắm cảnh này: Đức Giêsu đang đau khổ vì đói! Bao tử co thắt – chóng mặt, nhức đầu.
Đa số các tôn giáo lớn, đều có việc thực hành “chay tịnh” tự nguyện như thế! Nền văn minh hiện đại của chúng ta, có lẽ là nền văn minh duy nhất trong lịch sử, khước từ kinh nghiệm tôn giáo phổ quát này. Ta thướng nói, cần phải hưởng thụ. Tại sao phải nín nhịn? Khi một người ít buông thả trong phạm vi tình dục hay ăn uống, họ có nguy cơ mất đi một điều cốt yếu: “Sự tự chủ”. Lúc đó, con người trở thành một sinh vật rất mềm yếu, không ý chí, nô lệ cho những bản năng sơ đẳng nhất. Ở đây, Đức Giêsu đưa ra cho chúng ta hình ảnh một con người mạnh, có thể quên mình, “ăn chay” tự nguyện. Tôi có biết từ bỏ, hy sinh trong Mùa Chay này không?
- Cơn cám dỗ thứ nhất.
Bấy giờ quỷ nói với Người: “Nếu ông là con Thiên Chúa thì truyền cho hòn đá này hóa bánh đi”.
Cơn cám dỗ vì cái đói, đã là sự thử thách của ít-ra-en trong hoang địa. Nhưng cơn cám dỗ để thỏa mãn cái đói của chúng ta, là sự thử thách của mọi người. Chúng ta biết rõ những khao khát thể xác của mình. Thiên Chúa đã đặt chúng trong ta, nhưng chúng ta có thể dễ “lệch lạc”, trở thành độc tài yêu sách. Xã hội tiêu thụ quanh ta lại càng tăng thêm quyền lực cho chúng: “Hãy mua món ragu… mì sợi Ý… Thế giới Phương Tây, nói không, quá dư thừa thực phẩm. Những y sĩ thường cảnh giác điều đó.
Đức Giêsu đáp lại: “Đã có lời chép rằng: Người ta sống không chỉ nhờ cơn bánh”.
“Con người”. Lạy Chúa Giêsu, con thích nghe lời này từ miệng Chúa. Con người, đó là nỗi đam mê của Chúa. Chúa đã đến trong nhân loại để phát huy giá trị của con người trong mọi chiều kích. Chúa lặp lại cho chúng con hôm nay: Hỡi con người, đừng sống chỉ nhờ cơm bánh! Đừng hạ thấp mình xuống mức độ sơ đẳng nhất. Người không có nhu cầu nào khác hơn là ăn, uống hút xách. . .sao?
Trong Mùa Chay này, chúng ta có biết phát triển những giá trị tâm linh của mình không? Chúng ta có biết cầu nguyện đón thận những thiếu sót khắc khổ, giúp mình thêm sinh khí không?
- Cám dỗ thứ hai.
Quỷ đem Đức Giêsu lên cao và trong giây lát chỉ cho Người thấy tất cả các nước thiên hạ. Rồi nó nói với Người: “Tôi sẽ cho ông toàn quyền cai trị cùng với vinh hoa lợi lộc của các nước này, vì quyền hành ấy đã được giao cho tôi, và tôi muốn cho ai tùy ý. Vậy nếu ông bái lạy tôi, thì tất cả sẽ thuộc về ông”.
Rõ ràng, trình thuật này không phải là một “phóng sự” của một nhà báo mô tả hay quay phim một biến cố. Đây là một trang thần học tóm kết và tổng hợp cách tượng trưng “tất cả những hình thức cám dỗ” (Lu ca sẽ nói rõ điều đó khi kết thúc trình thuật của ông) mà Đức Giêsu đã gặp “thực sự” suốt cuộc đời của Ngài. Chẳng hạn, rõ ràng là cơn cám dỗ thứ hai này, cám dỗ để được “quyền hành thế gian”, đã không ngớt tấn công Đức Giêsu. Hằng ngày, Ngài đã phải đẩy lui cớn cám dỗ “cứu thế nhất thời” mà người đương thời đã muốn lôi kéo Người bước vào: Một Đấng cứu thế có tính chính trị, một ông “vua của thế gian” này theo kiểu vua Đavít cầm đầu, cùng với Nhóm quá khích để chống lại quyền hành và vinh quang, chống lại quân Rôma xâm lược (Ga 6,15). Ngay từ ngày đầu tiên này, tại hoang địa, cho tới hơi thở cuối cùng, Đức Giêsu đã khước từ vương quyền để làm người “nghèo hèn” “người tôi tớ” (Ga 13,1-20). Đức Giêsu đã có thể trở nên giàu có và quyền thế nhưng Người đã chấp nhận “yếu đuối” (1 Cr 1,27), khi chọn thập giá là “điều ô nhục đối với người Do Thái, là sự điên rồ đối với dân ngoại”. Cơn cám dỗ về “quyền hành” cũng là cơn cám dỗ của chúng ta: Muốn thống trị áp đặt, và lợi dụng.
Đức Giêsu đáp lại: “Đã có lời chép rằng: Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một nình Người mà thôi”. (Đnl 6,13)
Chống lại những cuộc tấn công của xatan, Đức Giêsu trả lời 3 lần bằng Kinh Thánh (Đnl 8,3-6,13-6,16), vì đó cũng chính là những cơn cám dỗ mà dân Chúa đã gặp nơi hoang địa trong “40 năm”, và giờ đây Đức Giêsu cũng đang sống lại trong bản thân Người: Đó là cơn cám dỗ về mana (Xh 16), cám dỗ thờ ngẫu thần và con bò vàng (Xh 32-42), cám dỗ làm những dấu lạ (Xh 17). Cơn cám dỗ của ít-ra-en cũng là cơn cám dỗ của Đức Giêsu, của toàn thể nhân loại, của chúng ta. Nghi ngờ Thiên Chúa, vì người không tỏ hiện, để tin những gì khác”.
Câu trả lời của Đức Giêsu là “không có gì hơn Thiên Chúa”. Lạy Chúa Giêsu, theo chân Chúa, con không muốn thờ lạy và tin tưởng ở tiền bạc, lạc thú, quyền hành, “những ý thức hệ chính trị”, những tiến bộ hay thời trang. Con chỉ phục bái “trước mặt Chúa”. Cái tạm thời không phải là xấu. Nhưng biến nó trở nên “tuyệt đối”, là một ảo tưởng bi thảm. Đức Giêsu là Đấng giải thoát chúng ta khỏi những “thần giả hiệu” đang gạt gẫm chúng ta.
- Cơn cám dỗ thứ ba.
Quỷ đem Đức Giêsu đến Giêrusalem và đặt Người lên nóc đền thờ rồi nói với Người: “Nếu ông là con Thiên Chúa thì đứng dậy, mà gieo mình xuống đi! Vì có lởi phép rằng: Thiên Chúa sẽ tay đỡ, tay nâng cho bạn khỏi vấp chân vào đá”. (Tv 91, 11-12)
Đó là cơn cám dỗ lớn và liên tục mà người ta đã đặt ra trước Đức Giêsu suốt đời sống công khai của Người: hãy làm phép lạ đi – Hãy cho chúng tôi một đấu chỉ trên trời… Hãy chứng minh rằng ông là Thiên Chúa… Hãy biểu lộ quyền hành của ông bằng phép lạ, chứng minh rằng ông là Đấng Cứu ‘Thế chúng tôi đang mong đợi . . . Hãy bước xuống khỏi thập giá đi? (Lc 11, 29-11, 16-21,7; Ga 91, 28-6, 30-12, 37; Mt 27, 42-43). Còn chúng ta, chúng ta cũng luôn đòi hỏi những điều đó với Chúa sao?
Luca đã đặt cơn cám dỗ này, cám dỗ nơi đền thờ Giêrusalem xuống hàng thứ ba (còn đối với Mát-thêu, đó là cám dỗ thứ hai 4,5). Làm như thế, Luca mới nhấn mạnh đến sự tiệm tiến. Thực vậy, chính tại Giêrusalem, Đức Giêsu đã trải qua cơn thử thách lớn nhất của Người. Đó là cơn cám dỗ bi thiết, muốn cho Người khỏi phải chết: “Nếu có thể được, xin tha cho con khỏi uống chén này” (Lc 22,42). Đức Giêsu đã không được thiên thần “bảo vệ”. Đó là cơn cám dỗ bi thảm nhất: trong đau khổ; mất niềm tin nơi Chúa Cha. Đức Giêsu đã không được bảo vệ, chân của Người đã vấp phải đá đường. Người đã không bao giờ dùng quyền năng thần linh của mình để tránh sức mạnh ghê gớm của “thân phận con người phải chết”. Người đã khước từ những phương tiện “ngoạn mục” để thi hành xứ vụ của mình, mà chỉ chọn những “phương tiện hạn hẹp”. Chính nhờ thái độ Dâng lời tuyệt đối Chúa Cha, đến nỗi có cảm tưởng bị “Chúa Cha bỏ rơi” (Mt 27,48), mà người chứng tỏ mình là Con Một của Cha. Người sẽ được ‘ “‘cứu khỏi chết” nhờ sự phục sinh của mình, nhưng chỉ sau khi đã sống trọn tình thương “cho đến tận cùng”. Do đó, chúng ta chớ ngạc nhiên khi đến lượt mình cũng cảm thấy cơn cám dỗ bi thảm này: Đó là cơn cám dỗ nặng nhất, khi nghĩ rằng “Chúa bỏ rơi ta”, cám dỗ của khuynh hướng vô thần “nếu có một Thiên Chúa tốt lành, thì tôi đâu có gặp thử thách như vậy”
Chúa Giêsu đáp lại: Đã có lời rằng: ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi.
Chúng ta cũng thường “thử thách Thiên Chúa”. Đôi khi chúng ta buộc Chúa phải theo ý muốn của ta: “Nếu Chúa hiện hữu, nếu con thật là con của Chúa, Chúa phải cho con lành bệnh, hay thoát khỏi một cơn thử thách nào đó hay thành công ở một kỳ thi nào đó… nếu Chúa không làm như thế, thì Chúa đâu có còn quan tâm tới con nữa, và Chúa đâu còn hiện hữu gì với con”. Chúng ta biết rằng, vấn đề sự dữ trong thế gian là nguyên nhân của phần lớn những cuộc khủng hoảng tâm linh và dẫn đến nhiều trường hợp bỏ Đức tin.
Nhưng chúng ta cũng tin rằng, Đức Giêsu đang “ở cùng chúng ta” Đức Giêsu là người đầu tiền đã thắng cơn cám dỗ này, và dù có bị “đóng đinh trên cây gỗ”, vẫn một lòng trung thành với Chúa Cha.
Sau khi đã xoay hết cách để cám dỗ Người, quỷ bỏ đi, chờ đợi thời cơ.
Như vậy những cơn cám dỗ này, chỉ là khởi đầu. Đức Giêsu sẽ còn bị cám dỗ nữa. Và có thể nói, xatan đã hẹn tại Giêrusalem. Nơi đó sẽ diễn ra trận đụng độ thực sự khi Đức Giêsu bước vào cuộc thương khó (Lc 22,3).
Giáo phận Nha Trang – Chú Giải
“Thánh Thần thúc đẩy Chúa vào trong hoang địa và chịu cám dỗ”.
BÀI TIN-MỪNG: (Lc 4,1-13).
- Ý CHÍNH:
Bài Tin-Mừng hôm nay thuật lại chuyện Chúa bị ma quỷ cám dỗ để nêu lên lòng trung tín của Chúa Giê-su đối với Thiên-Chúa Cha.
- SUY NIỆM:
- “Chúa Giê-su được đầy Thánh Thần …”:
Chuyện này xẩy ra sau khi Chúa chịu phép rửa ở sông Giođan. Vì thế Luca muốn nhấn mạnh đến vai trò hoạt động của Chúa Thánh Thần nơi Chúa Giê-su. Đồng thời Luca cũng muốn nối kết việc cám dỗ với cuộc thần hiện sau phép rửa: chính trong địa vị là con Thiên-Chúa nhận lãnh Chúa Thánh Thần mà Chúa Giê-su chiến đấu và chiến thắng ma quỷ.
– “Và được Chúa Thánh Thần đưa vào hoang địa …”:
Ở đây diễn tả việc Chúa Giê-su vào hoang địa là do Thánh Thần khởi xướng và hướng dẫn, cho nên Satan không có quyền chủ động trên Chúa Giê-su mà nó chỉ có thể ảnh hưởng trên Người từ bên ngoài, tức là trên nhân tính của Người mà thôi. Điều này chứng tỏ Chúa Giê-su bị cám dỗ là để trở nên đồng số phận với con người và Người đã thắng cơn cám dỗ là để nêu gương cho con người.
+ Hoang địa: Đối với Do Thái có hai ý nghĩa:
- Nơi dân Do Thái được huấn luyện để đạt tới lý tưởng tôn giáo, nơi tĩnh tâm thanh tẩy.
- Nơi dân Do Thái bị thử thách. Bị xử phạt vì đã than trách và bất phục tùng, nơi gặp nhiều cám dỗ và là nơi đền tội. Chúa Giê-su bị thử thách để làm chứng sự trung tín của Người đối với Thiên-Chúa Cha.
+ Suốt 40 ngày: Luca không nói đến “đêm” như Mt 4,2. Nhưng cả hai đều muốn nói đến Chúa Giê-su ăn chay và chịu cám dỗ trong suốt thời gian 40 ngày liên tiếp.
+ Khi nói đến con số 40, dường như các thánh sử muốn gợi lại lịch sử Israel trong sa mạc:
- Thời gian Môisen cầu nguyện trên núi (Xh 34,28).
- Bốn mươi năm dân Israel qua sa mạc (Ds14,34).
- Bốn mươi ngày Elia đi tới núi Horeb (1V 19,8).
Nhưng Chúa Giê-su như một Môisen mới, một Israel mới, Người đã chiến thắng cơn cám dỗ nơi sa mạc.
+ Và chịu ma quỷ cám dỗ: Với nhân tính, Chúa Giê-su cũng chịu đồng số phận như con người là chịu ma quỷ cám dỗ, nhưng Người đã chiến đấu và chiến thắng ma quỷ để nêu gương cho con người.
- “Trong những ngày ấy, Người không ăn gì …”:
Luca muốn nhấn mạnh đến nhân tính của Chúa Giê-su: Người có những yếu đuối của con người để nên giống con người và nhờ đó Người có thể nêu gương cho con người.
- “Ma quỷ đến thưa Người: Nếu ông là con Thiên-Chúa …”:
– Mt 4,2 gọi là “tên cám dỗ”, còn Luca gọi là ma quỷ. Điều này muốn nói lên sở trường của ma quỷ là cám dỗ. Trong đời sống trần thế, Chúa Giê-su đã gặp nhiều tên cám dỗ (Mt 16,1; 29,3; 22,18.35).
– Nếu Ông là con Thiên-Chúa: chữ “nếu” ở đây không chỉ điều kiện, cho bằng chỉ lý do: Vì lý do Ông là Con Thiên-Chúa, nên Ông có thể dùng quyền Thiên Sai mà mưu lợi cho bản thân mình, nghĩa là để cứu mình khỏi một hoàn cảnh khó khăn: Khỏi đói! Điều thâm độc của ma quỷ là cám dỗ Chúa Giê-su thất trung với ý định của Thiên-Chúa Cha, vì nếu Chúa Giê-su lợi dụng quyền Thiên Sai để trục lợi cho bản thân mình thì Người không còn tuân theo thánh ý của Chúa Cha là dùng quyền Thiên Sai để cứu chuộc nhân loại nữa. Và như vậy là ma quỷ đã phá đỗ công trình cứu độ nhân loại của Thiên-Chúa.
– “Hãy truyền cho đá này biến thành bánh đi”: Ngày xưa trong sa mạc (Đnl 8,3), Thiên-Chúa đã cho dân Israel chịu đói khát để thử lòng họ, nhưng họ đã không tin tưởng nơi Thiên-Chúa và đã kêu trách. Nay Chúa Giê-su ở trong một hoàn cảnh tương tự như dân Israel: khi thấy đói Người cũng có thể tưởng là Chúa Cha đã bỏ rơi Người. Ma quỷ gợi ý đừng tin vào Thiên-Chúa nữa, nhưng hãy tin vào quyền làm phép lạ của mình để cứu mình khỏi đói. Đây là cám dỗ thứ nhất có tính cách thử thách lòng trung tín của Chúa Giê-su đối với chương trình Cứu Chuộc của Thiên-Chúa Cha.
- “Người ta không chỉ sống bằng cơm bánh”:
Do cơn đói khát trong sa mạc (Đnl 8,3), dân Thiên-Chúa đã học cách tin tưởng và vâng lời Thiên-Chúa. Bây giờ Chúa Cha để cho Chúa Giê-su chịu đói là để Người thể hiện tinh thần tin tưởng và vâng phục Thiên-Chúa Cha. Vì thế con đường dẫn Chúa Giê-su đi tới vinh quang không đi theo lối biểu dương quyền lực như ma quỷ cám dỗ, nhưng qua nẻo vâng lời phục vụ và lắng nghe tất cả những lời do miệng Thiên-Chúa phán ra.
- “Rồi ma quỷ đem Người lên cao hơn …”:
“Lên cao hơn” hoặc “lên núi rất cao” ở Mt 4,10 mang ý nghĩa biểu tượng hơn là thực tế, và thực ra chẳng có nơi cao nào có thể từ đó nhìn thấy bao quát “tất cả các nước thiên hạ” được! Ở đây ma quỷ muốn đưa ra một hình ảnh trước mắt có thể hấp dẫn để kích thích sự ham muốn về quyền lực hầu có thể cám dỗ Chúa Giê-su.
- “Vậy nếu Ông sắp mình thờ lạy tôi …”:
Cám dỗ thứ hai này muốn gợi lên cho Chúa Giê-su một sự lựa chọn: Hoặc nhận quyền thống trị thế giới hiện tại ở đây và lúc này từ tay Satan, hoặc sau này nhận từ tay Thiên-Chúa, nhưng chỉ khi đã qua đau khổ và tử nạn.
- “Ngươi phải thờ lạy Thiên-Chúa là Thiên-Chúa ngươi”:
Chúa Giê-su đã chọn con đường thiết lập nước Thiên-Chúa: Chính Thiên-Chúa là Đấng phải tôn thờ chứ không phải Satan. Vì thế Người đã chinh phục thế giới không bằng sức mạnh trần thế nhưng bằng con đường Thập Giá. Chính vì sự lựa chọn chỉ “phụng thờ một mình Thiên-Chúa” mà sau này, khi tử nạn và phục sinh Người đã được vinh dự: mọi quyền lực trên trời dưới đất đều quy phục Người (Pl 2,8-11).
- “Rồi ma quỷ lại đưa Người lên Giêrusalem …”:
Đây là cám dỗ thứ ba. Thứ tự cám dỗ thứ hai và thứ ba của Mt 4,1-11 bị Luca đảo ngược (4,1-13). Lý do là Luca muốn kết thúc câu chuyện cám dỗ tại Giêrusalem. Đối với Luca, Giêrusalem tự bản chất là nơi mà các lời loan báo cuộc khổ nạn và vinh quang của Đấng Cứu Thế phải được hoàn tất (Lc 9,31). Vì thế việc Chúa Giê-su chiến thắng các chước cám dỗ của ma quỷ ở đây, báo trước cuộc chiến thắng sự chết trong ngày phục sinh vinh quang của Người cũng tại đây.
- “Nếu Ông là con Thiên-Chúa thì hãy gieo mình xuống”:
Ma quỷ xuối giục Chúa Giê-su theo mình từ nóc đền thờ xuống để thử thách Thiên-Chúa: Vì lạm dụng sự che chở của Thiên-Chúa là tính cách khiêu khích Người, vì ép buộc Người phải ra tay bảo vệ mình. Nhưng Chúa Giê-su muốn phục vụ Thiên-Chúa, chứ không bắt Thiên-Chúa chiều theo ý mình. Chính vâng phục này sẽ đưa Chúa Giê-su đến cái chết tại chính thành Giêrusalem, nơi đã xảy ra cám dỗ thứ ba này. Chính tại đó Người đã tự hạ làm thân phận tôi tớ Thiên-Chúa. Nhưng cũng chính tại nơi đây Người cũng sẽ kinh nghiệm một cách hoàn toàn sự che chở của Thiên-Chúa, vì khi đến giờ của Người, Thiên-Chúa sẽ phục sinh và tôn vinh Người. Chính Chúa Giê-su không muốn khiêu khích để Thiên-Chúa ra tay che chở, nhưng Người trông chờ với lòng tin tưởng.
– Thử thách Thiên-Chúa là một đề tài thông thường trong Cựu Ước với hai ý nghĩa bổ túc cho nhau: không vâng lời Thiên-Chúa để xem Người nhẫn nại đến đâu, hoặc như ở đây, lạm dụng lòng tốt của Thiên-Chúa để mưu cầu lợi ích riêng.
- “Ma quỷ rút lui để chờ dịp khác!”:
Ma quỷ rút lui cho thấy sự thất bại của chúng, đồng thời cũng cho thấy cuộc chiến thắng đầu tiên của Chúa Giê-su, đánh dấu và tuyên bố cuộc vinh thắng dứt khoác vào biến cố tử nạn và phục sinh của Người. Đọc Tin-Mừng Luca, ta sẽ thấy Luca còn kể nhiều lần Chúa Giê-su chiến thắng ma quỷ trong việc chữa lành bệnh tật và trừ tà (54,11; 6,18; 7,21; 8,2; 10,18; 11,14-22 …)
III. ÁP DỤNG:
- Áp dụng theo Tin-Mừng:
Giáo Hội muốn dùng bài Tin-Mừng hôm nay để nêu gương và khích lệ chúng ta phải biết tin tưởng vâng phục và tin cậy vào Thiên-Chúa để chiến đấu và chiến thắng những gian nan thử thách trong đời sống hàng ngày, nhất là đời sống đức tin.
- Áp dụng thực hành:
- Nhìn vào Chúa Giê-su:
- a) Xem việc Người làm:
– Chúa Giê-su được đầy Thánh Thần khi chịu các phép Bí Tích, nhất là Bí Tích rửa tội và Thêm Sức, chúng ta cũng được nhận lãnh Chúa Thánh Thần. Vì thế chúng ta phải tin tưởng và sống theo Chúa Thánh Thần hoạt động trong đời sống chúng ta.
– Được chúa thánh thần đưa vào hoang địa: Hoang địa là nơi tượng trưng cho những thử thách, Chúa thường gởi cho ta những thử thách vì có lợi cho ta: ‘vì ông đẹp lòng Chúa nên cần thiết cơn cám dỗ đến thử thách ông”. (G12,13).
– Suốt bốn mươi ngày: Chúa nêu gương cho ta sự chịu đựng trong kiên trì bền đỗ, vì ai bền đỗ đến cùng sẽ được rỗi.
– Chúa chịu ma qủy cám dỗ: vì có chiến đấu mới có chiến thắng, có chiến thắng mới có vinh quang.
- b) Nghe lời Chúa nói:
– “Người ta sống không chỉ cơm bánh, mà còn bằng Lời Chúa nữa”: Chúa dạy ta phải biết gặp ý Chúa trong những đòi hỏi của đời sống tự nhiên. Đời siêu nhiên quan trọng hơn đời sống tự nhiên.
– “Ngươi phải thờ lạy Chúa là Chúa ngươi. Chúa đòi hỏi ta phải trung thành trong việc tin mến Chúa để phụng sự Chúa dù có phải mất mạng sống ở đời.
– “Ngươi đừng thử thách Chúa Thiên Chúa ngươi”: Đừng thử thách Chúa bằng cách đò Chúa phép lạ hay đòi dấu chỉ, nhưng chấp nhận những gì Thiên chúa gởi đến. Tìm thực hiện ý chúa chứ đừng đòi Chúa thực hiện ý ta.
- Nhìn vào ma quỷ:
- Ma qủy thường dùng những lợi lộc gian, danh lợi và quyền thế để cám dỗ ta bất trung với Chúa phạm các giới răn của chúa. Khi đó ta cần phải có tinh thần nghèo khó ,khiêm tốn và phó thác vào bàn tay quan phòng cuả Chúa.
- Ma qủy lợi dụng lời chúa để cám dỗ. Vì thế, có những người nhẹ dạ, tự mãn nên hiểu sai Lời Chúa sinh ra “rối đạo”. Vì thế cần phải hiểu đúng Lời Chúa. Đừng nắn lời Chúa để phục vụ ý riêng mình. noi gương Chúa Giê-su. Hãy dùng lời Chúa để chống lại các cơn cám dỗ.
ĐẠI CHỦNG VIỆN THÁNH GIUSE SÀI GÒN
Địa chỉ: Số 06, Tôn Đức Thắng, Quận 1, Tp. Hồ Chí Minh
Copyright © CHỦNG SINH KHÓA 10