“Đây là Con Ta yêu dấu, hãy vâng nghe lời Người.” (Mc 9, 7)
Suy Niệm Lời Chúa Thứ Bảy Tuần 6 TN
(19/02/2022)
✠ Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo thánh Máccô.: Mc 9, 2-13
Khi ấy, Ðức Giêsu đem các ông Phêrô, Giacôbê và Gioan đi theo mình. Người đưa các ông đi riêng ra một chỗ, chỉ mình các ông thôi, tới một ngọn núi cao. Rồi Người biến đổi hình dạng trước mắt các ông. Y phục Người trở nên rực rỡ, trắng tinh, không có thợ nào ở trần gian giặt trắng được như vậy. Và ba môn đệ thấy ông Êlia cùng ông Môsê hiện ra đàm đạo với Ðức Giêsu. Bấy giờ, ông Phêrô thưa với Ðức Giêsu rằng: “Thưa Thầy, chúng con ở đây, hay quá! Chúng con xin dựng ba cái lều, Thầy một cái, ông Môsê một cái, và ông Êlia một cái.” Thực ra, ông không biết phải nói gì, vì các ông kinh hoàng. Và có một đám mây bao phủ các ông. Và từ đám mây, có tiếng phán rằng: “Đây là Con Ta yêu dấu, hãy nghe Người.” Các ông chợt nhìn quanh, thì không thấy ai nữa, chỉ còn Ðức Giêsu với các ông mà thôi. Ở trên núi xuống, Ðức Giêsu truyền cho các ông không được kể lại cho ai nghe những điều vừa thấy, trừ khi Con Người đã từ cõi chết sống lại. Các ông tuân lệnh đó, nhưng vẫn bàn hỏi nhau xem câu “từ cõi chết sống lại” nghĩa là gì. Các ông hỏi Ðức Giêsu: “Tại sao các kinh sư lại nói ông Êlia phải đến trước?” Người đáp: “Ðúng thế, ông Êlia đến trước để chỉnh đốn mọi sự. Vậy, sao có lời chép về Con Người rằng Người phải chịu nhiều đau khổ và bị kinh chê? Nhưng Thầy nói cho anh em biết: ông Êlia đã đến, và họ đã xử với ông theo ý họ muốn, như Sách Thánh đã chép về ông.”
Suy niệm 1: Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.
Trong Tin Mừng Máccô, Đức Giêsu được tuyên bố là Con Thiên Chúa ba lần:
lúc chịu phép rửa (1, 11), lúc được biến hình (9, 7), và sau khi tắt thở (15, 39).
Trong cả ba lần này, Đức Giêsu đều ở trong thái độ vâng phục tự hạ.
Lần thứ nhất, khi Ngài đứng chung với những tội nhân chịu phép rửa (1, 9).
Lần thứ hai, sau khi Ngài tiên báo và chấp nhận cuộc Thương Khó (8, 31).
Lần thứ ba, sau khi Ngài bị đóng đinh và chết trên thập giá (15, 39).
Như thế khi Đức Giêsu đi xuống đến cùng của phận người tội lụy
thì Ngài lại được tôn vinh là Con Thiên Chúa.
Bài Tin Mừng hôm nay kể chuyện Đức Giêsu lên một ngọn núi cao.
Ngài chỉ đem theo ba môn đệ thân tín: Phêrô, Giacôbê và Gioan.
Ba ông này đã được thấy Ngài hồi sinh con gái ông Giairô (5, 37),
và sẽ được ở bên Ngài trong vườn Dầu sau này (14,33).
Đức Giêsu được biến hình trước mắt các ông, y phục Ngài trắng tinh rực rỡ.
Cha đã muốn cho ba môn đệ thấy sự cao trọng thánh thiêng của Đức Giêsu,
vốn được ẩn giấu che khuất bởi bề ngoài rất đỗi bình thường.
Đức Giêsu biến hình không phải là đổi qua một hình khác,
mà là vén mở trong một thời gian ngắn
để cho ta thấy tư cách thần linh vẫn luôn luôn có nơi Ngài.
Phêrô và các bạn ngây ngất trước cảnh tượng chưa từng thấy.
Hơn nữa, họ còn thấy ông Êlia và ông Môsê hiện ra trò chuyện với Đức Giêsu.
Hai ông này đã từng đàm đạo với Thiên Chúa trên núi (Xh 33,11; 1V 19, 8-18).
Bây giờ họ cũng đàm đạo với Đức Giêsu trên núi cao.
Phêrô chỉ muốn kéo dài giây phút tuyệt vời này mãi.
Ông đề nghị căng ba lều để ba vị ở lại đây luôn.
Có lẽ ông quên là Thầy Giêsu còn cả một con đường nhọc nhằn phải đi.
“Đây là Con Ta yêu dấu, hãy nghe Người” (c. 7).
Câu duy nhất của Chúa Cha nói với chúng ta trong Tin Mừng Máccô.
Cha giới thiệu cho ta Con của Cha, Cha mời gọi ta vâng nghe Ngài.
Ba môn đệ chẳng thể ngờ rằng trên ngọn núi này
họ sẽ được bao phủ bằng sự hiện diện gần gũi của Thiên Chúa qua đám mây,
và tai họ được nghe thấy lời của chính Thiên Chúa nói.
Rồi đến lúc Thầy và các trò phải xuống núi.
Con người Thầy Giêsu trở lại như thường, y phục trở lại bình thường.
Thầy xuống núi này để chuẩn bị lên một ngọn núi khác.
Nhưng những gì diễn ra ở ngọn núi này thật là không thể quên.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Chúa thường hay lên núi cầu nguyện.
Thỉnh thoảng xin dẫn con lên một ngọn núi cao
để con sống tình bạn với Chúa.
Xin cho con ngỡ ngàng khi chiêm ngắm khuôn mặt của Chúa,
khuôn mặt mà con tưởng mình đã quen biết từ lâu.
Chúa cho con thấy những nét đơn sơ để lòng con trở nên giản dị.
Chúa cho con thấy những nét hiền hậu để con biết thứ tha.
Chúa cho con gặp những nét sáng tươi
để con nở một nụ cười với cuộc sống.
Lạy Chúa, xin hãy cho con có kinh nghiệm lên núi với Chúa,
yêu thích sự cô tịch và thanh thoát, trầm lặng để lắng nghe.
Ước gì khoảng trời bao la trên đỉnh núi
nâng con lên khỏi những nhỏ mọn hàng ngày.
Và ước gì khi xuống núi,
con thấy mình mạnh mẽ hơn để đón lấy những gai góc của đời con.
Suy niệm 2: Lm. Giuse Đinh Tất Quý
1. Chúa Giêsu biến hình để cho các môn đệ thấy hình ảnh vốn có của Ngài.
Chúng ta cũng thường biến hình, nhưng biến từ hình ảnh Thiên Chúa mới tạo dựng, thành hình ảnh méo mó xấu xa vì tội lỗi.
Léonard de Vinci là một họa sĩ trứ danh vào thế kỷ XVI, quê ở gần thành Florence nước Ý. Lần kia cha bề trên tu viện Sancta Maria delle Grazie nhờ họa sĩ vẽ cho ngài một bức ảnh lớn “Chúa Giêsu đang dùng bữa tiệc ly với 12 tông đồ”, để trang trí tại phòng ăn. Theo ý cha bề trên, các nhân vật trong bức ảnh phải vẽ theo hình dạng của người địa phương. Chính vì thế họa sĩ phải đi tìm người làm kiểu mẫu để vẽ hình Chúa Giêsu trước hết. Hôm ấy, ngày lễ bổn mạng nhà thờ Milan, khi vào dự thánh lễ, họa sĩ thấy một thanh niên đang giúp lễ. Thanh niên này chừng độ 18 tuổi, mặc áo dòng trắng, người cao và gầy. Tóc quăn như sóng dợn. Mặt mũi vui tươi, biểu lộ một tâm hồn trong trắng. Hai con mắt sáng sủa hiền từ với nụ cười duyên dáng luôn nở trên môi. Lễ xong, họa sĩ Léonard liền vào phòng thánh gặp chàng thanh niên mà hỏi:
– Tên em là gì?
Chàng thanh niên mỉm cười trả lời:
– Thưa ông, tên tôi là Pietro Bandinelli, tôi đang học la-tinh với cha sở, để sau vào chủng viện làm linh mục.
Họa sĩ đã nhờ thanh niên này ngồi làm kiểu mẫu để vẽ hình Chúa Giêsu. Khi vẽ xong, ai cũng phải khen ngợi là hình giống Chúa Giêsu, rất đẹp và sống động. Sau ba năm trổ tài, họa sĩ vẽ xong mười một tông đồ khác. Chỉ còn thiếu mỗi hình Giuda. Họa sĩ đã vào các nhà tù, tìm gặp các phạm nhân để làm kiểu mẫu, nhưng không tìm được ai xứng hợp. Lần kia, tình cờ đang đi trong một ngõ hẻm, thì gặp một người đàn ông say rượu, đang đi thất thểu, ngã tới ngã lui. Mặt mũi còm cõi hốc hác, tóc tai rối bời. Họa sĩ Léonard de Vinci liền kéo giấy và lấy bút để vẽ người này làm hình Giuda. Vẽ xong, họa sĩ Léonard hỏi người say rượu:
– Anh tên là gì?
Người đó trả lời
– Tên tôi là Pietro Bandinelli…
Nghe vậy họa sĩ Léonard giật mình, hỏi thêm:
– Có phải trước đây 3 năm, anh đã giúp lễ trong nhà thờ thành Milan không?
Người say rượu trả lời:
– Thưa phải.
Lúc ấy họa sĩ Léonard thở dài kêu lên: “Ôi con người chóng thay đổi dường nào? Người mà trước đây 3 năm, tôi đã dùng làm kiểu mẫu vẽ hình Chúa Giêsu, thì cũng con người ấy, hôm nay tôi lại dùng để làm kiểu mẫu vẽ hình Giuda phản bội” (Cổ tích tạp chí trang 21).
Có lẽ chúng ta chưa đến mức độ như thế, nhưng nhìn lại và so sánh với hình ảnh của Chúa Giêsu nơi mỗi người chúng ta có lẽ nhiều lúc chúng ta cũng phải giật mình!
2. Chính vì thế mà chúng ta phải cố gắng rà lại cuộc sống của mình và làm cho cuộc sống mỗi ngày tốt hơn.
Cha Laminfgal là một linh mục rất nổi tiếng trong việc giáo dục thanh thiếu niên bụi đời. Một lần nọ, có cậu bé mới tám tuổi đã phạm tội giết cả cha mẹ và cướp nhà băng. Cảnh sát đã nhiều lần bắt em, nhưng không thể bỏ tù vì em quá nhỏ, phải 12 tuổi mới bị giam tù được. Cảnh sát đành bó tay không biết làm sao, nhưng nếu thả em ra, em lại tiếp tục làm những điều gian ác khác. Sau cùng, họ gọi điện thoại cho cha Lamingal xin ngài nhận em trong trường của ngài. Không chút do dự, cha trả lời:
– Được, cứ đem em tới đây.
Chính em sau này đã kể lại:
– Hôm ấy, em được cảnh sát đem xe chở tới trường của cha Lamingal, dọc đường em tự nhủ, nếu đến nơi mà cha mở miệng nói thương em, em sẽ giết ngài ngay tại chỗ.
Đến cửa phòng cha, cảnh sát đứng ngoài gõ cửa. Từ trong phòng, cha mở cửa cho họ vào. Vừa thấy em, cha vui vẻ nói:
– Ồ, cậu bé này là ai đây?
– Thưa cha, David.
– Đúng, đúng lắm. Con là David, cả trường đang đợi con đấy. Cha mừng vì con đã tới. Có lẽ con cũng thích đi quanh trường một vòng xem các lớp học, nơi làm việc, phòng ăn, phòng ngủ và bạn bè. Đây là Henry. Henry sẽ dẫn con đi xem trường và nếu con muốn, con có thể chọn một nghề mà con ưa thích. Nhưng chưa có gì phải vội đâu, con cứ thong thả, lát nữa cha sẻ nói chuyện với con sau.
Và David kể tiếp:
Cha Lamingal chỉ nói với em có bấy nhiêu thôi, không thêm bớt chút nào nữa. Nhưng thật ra, sau mấy phút gặp gỡ cha lúc đó cũng đủ để đổi thay toàn bộ cuộc đời em.
David thú nhận, đó lần đầu tiên em nhìn thẳng vào mắt một người. Người ấy không nói là người ấy thương em, nhưng qua ánh mắt, người ấy nói với em rằng: “Con là đứa trẻ tốt. Con không phải là đứa trẻ xấu xa và phạm nhiều tội ác”.
Và từ ngày đó, em nhất quyết thay đổi đời sống để càng ngày càng trở nên tốt hơn.
Lạy Chúa, xin biến con, để con được trở nên giống Chúa hơn. Amen.
Suy niệm 3: TGM Giuse Nguyễn Năng
Sứ điệp: Chúa Giêsu biến hình trong vinh quang để báo trước thân xác sẽ phục sinh vinh hiển. Muốn được sống lại trong vinh quang Nước Trời, chúng ta cần chuẩn bị trong đời sống hiện tại, bằng cách vâng nghe lời Chúa Giêsu, nhất là liều mạng sống vì Tin Mừng.
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giêsu, Chúa đã tỏ mình vinh quang trên núi như một báo hiệu phục sinh. Con đang chờ đợi cả linh hồn và thân xác con người được tham dự vào vinh quang của Chúa, con chờ đợi thân xác được sống lại trong Nước Trời. Con tin rằng trong cuộc chờ đợi này, Chúa vẫn luôn hiện diện với con. Lời Chúa trở thành bảo đảm cho đời sống tâm linh. Chúa vẫn luôn tỏ mình qua Lời Chúa. Xin giúp con nhận ra bóng dáng Chúa hiện diện như một an ủi cho con: “Ở đây thì tốt quá”.
Lạy Chúa, hôm nay con lắng nghe và ghi nhớ Lời Chúa Cha tuyên phán: “Các ngươi hãy nghe lời Người”. Vâng, Lời Chúa có sức mạnh biến đổi con người. Xin Chúa ban cho con một lời – dù chỉ một lời thôi – đủ sức cải hóa con. Nhưng để sống Lời Chúa, con biết mình phải hy sinh thật nhiều: hy sinh những ý riêng, hy sinh từ bỏ những tật xấu, hy sinh những điều con ưa thích nhất. Điều đó thật cam go, vì nó ngược với tính tự nhiên của con. Xin Chúa giúp con sống Lời Chúa, giúp con thống hối ăn năn trở lại với Chúa, và kiên trì thực hành Lời Chúa với lòng yêu mến chân thành.
Lạy Chúa Giêsu, được Lời Chúa tăng cường sinh lực và cải hóa, con sẽ góp phần xây dựng Nước Chúa, với niềm vui hy vọng được sống muôn đời như Chúa đã hứa ban. Amen.
Ghi nhớ: “Người biến hình trước mặt các ông”.
Suy niệm4: Lm. Giuse Đinh Lập Liễm
Chúa biến hình (Mc 9,2-13)
- Tin mừng hôm nay hé mở cho ta thấy vinh quang mà Con Thiên Chúa đã có trước khi đến trần gian. Vinh quang mà Đức Giêsu hé mở cho các Tông đồ thân tín được thể hiện sáu ngày khi Ngài loan báo về cuộc khổ nạn và cái chết mà Ngài sắp trải qua. Qua cuộc biến hình này, Ngài muốn củng cố niềm tin của các Tông đồ vào sứ mệnh của Ngài: Ngài phải chịu chết rồi mới sống lại vinh hiển, Ngài phải trải đi từ sự sống qua sự chết rồi mới đạt tới sự Phục sinh vinh hiển. Và đó cũng là con đường tất yếu của những ai muốn đi theo Ngài. Con đường Đức Giêsu sẽ đi qua cũng sẽ là con đường mà các môn đệ Ngài phải đi qua.
- Mục đích việc biến hình của Chúa
Chắc chắn tâm tư các môn đệ vẫn còn xót xa, hoang mang bởi lời quả quyết của Đức Giêsu khi Ngài tiết lộ cho các ông: Ngài phải tới Giêrusalem, để chịu nhục hình, bị đối xử như tên tội phạm, chịu đau đớn, chịu đóng đinh vào thập giá và chết. Trước mắt họ, tương lai toàn là màu đen nhục nhã. Nhưng toàn cảnh núi Biến hình là vinh quang. Mặt Đức Giêsu sáng rỡ ràng như mặt trời, áo Ngài rực rỡ chói lóa như ánh sáng…
Chắc chắn cảnh tượng đó làm cho các ông phấn khởi, họ đã thấy vinh quang bên kia cảnh nhục nhã, khải hoàn bên kia cảnh đau khổ, vương miện bên kia thập giá. Ngay lúc ấy, họ cũng chưa phải là đã hiểu trọn vẹn, nhưng chắc chắn họ đã lờ mờ ý thức được rằng thập giá là hoàn toàn khổ nhục, nhưng nó đi liền với vinh quang, là nét chính của cuộc xuất hành đến Giêrusalem và đến cái chết.
- Các ông cần được củng cố, nâng đỡ
Các môn đệ cần được nâng đỡ qua biến cố biến hình này, vì sẽ đến một ngày và ở trên một ngọn đồi kia, lúc đó bầu trời sẽ trở nên tối tăm, khuôn mặt Đức Giêsu sẽ đầm đìa mồ hôi và máu, quần áo của Ngài sẽ không còn chói sáng nữa, mà sẽ bị lột khỏi thân mình Ngài. Sẽ không có tiếng nói phát xuất từ trời nữa, nhưng chỉ có những giọng nói chế giễu và nhạo báng mà thôi. Các môn đệ sẽ bị tản mác, và không muốn tham dự vào những sự việc đang xảy ra.
Biến cố biến hình còn cho các môn đệ niềm hy vọng là: con đường đau khổ sẽ dẫn đến hạnh phúc, cái chết tủi nhục sẽ dẫn đến ngày Phục sinh hân hoan. Tựa như học sinh kiên nhẫn và miệt mài hy vọng một mùa thi tốt đẹp, người nông phu dầm mưa dãi nắng cấy cày vì hy vọng vào mùa gặt bội thu.
- Các ông muốn hưởng những phút huy hoàng/
Qua cuộc biến hình nhiều người đã có cảm nghiệm như thánh Phêrô: ông muốn làm ba lều cho Đức Giêsu, cho Maisen và cho Êlia. Ông muốn kéo dài giây phút huy hoàng ấy. Ông không muốn trở về với công việc thường ngày, ông muốn ở lại mãi mãi với vinh quang rực rỡ. Ai đã từng trải qua những giây phút thân mật, trong sáng, bình an, gần gũi với Chúa cũng đều muốn kéo dài những giây phút ấy, như có người đã diễn tả: “Núi Biến hình bao giờ cũng thích thú hơn là công tác phục vụ hằng ngày hay con đường thập giá”.
Nhưng núi Biến hình được ban cho ta chỉ để cho ta có sức mạnh làm công tác phục vụ. Giờ phút vinh quang không xuất hiện vì chính nó, nó xuất hiện là để khoác vẻ đẹp lóng lánh, rực rỡ cho những công việc bình thường mà trước kia chúng ta chẳng hề có.
- Nhưng các ông cần phải xuống núi
Cũng như Phêrô và các môn đệ, mỗi người chúng ta ai cũng muốn được ở trên đỉnh vinh quang, nhưng lại không muốn đối diện với thực tế của cuộc đời, và muốn trốn tránh kiếp lữ hành trần thế, muốn trốn tránh thập giá là con đường duy nhất đưa đến sự phục sinh. Đức Giêsu hôm nay vừa tỏ cho chúng ta thấy viễn cảnh Phục sinh để nâng đỡ niềm tin cho chúng ta và cho chúng ta một niềm hy vọng chắc chắn về đời sống vĩnh hằng, nhưng Ngài mời gọi chúng ta phải xuống núi: xuống núi vừa để giúp những người khác thêm niềm tin và hy vọng, xuống núi để tiếp tục cuộc lữ hành trần thế tiến về quê trời.
- Truyện: Thưa, chính Chúa đấy ạ
Cha John Diamond một nhà giảng thuyết nổi tiếng ở Mỹ có kể lại câu chuyện này: “Hôm đó có một linh hồn vì chán ngấy cuộc sống ở thế gian cho nên linh hồn đi lên trước cửa Thiên đàng. Tới nơi linh hồn gõ cửa. Ở trong có tiếng nói vọng ra: “Ai đó?” Linh hồn trả lời: “Con đấy ạ”.
Cửa vẫn đóng. Sau đó linh hồn trở về với đời sống ở trần thế tìm thầy học đạo. Sau một thời gian thấy mình đã tiến bộ, linh hồn lại lên gõ cửa Thiên Đàng một lần nữa. Lại một tiếng hỏi từ bên trong như lần trước và linh hồn trả lời một cách quả quyết hơn: “Dạ chính con đây”.
Cửa vẫn đóng. Linh hồn lại phải trở về trần thế… mở sách Tin mừng để xem Chúa muốn gì. Quả thực khi mở Tin mừng ra linh hồn mới thấy con đường của mình phải đi là con đường nào. Đó là con đường tự huỷ. Chúa nói thật rõ về con đường phải làm chết cái tôi ích kỷ, hay khoe khoang, phô trương, hay tự mãn, hay ghen ghét. Phải làm chết đi cái tôi đầy hận thù, nhiều kiêu ngạo và đầy rẫy những ham muốn bất chính, để làm cho con người của mình dần dần được giống Thiên Chúa Cha trên trời.
Sau một thời gian thấy mình quả thực đã không còn là mình nữa thì linh hồn lại lên trời… lại gõ cửa… lại có tiếng từ bên trong hỏi vọng ra: “Ai đó?”
Vừa nghe xong câu hỏi linh hồn đáp lại ngay: “Dạ, thưa chính Chúa đấy ạ”.
Vừa trả lời xong thì linh hồn thấy cửa Thiên đàng được mở ra và cả một đạo binh các thiên thần long trọng đón linh hồn vào Thiên đàng. Thật vui biết bao!